Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 346: vừa xui xẻo vừa may mắn




Bà cụ Tô hơi ngẩn người, khó hiểu nhìn sang bên cạnh. Bà cảm thấy hình như vừa nghe được giọng nói của Tô Cẩm Ngọc.

Bà không thể giải thích rõ ràng cảm giác này, hình như không thực sự nghe thấy bên tai, mà trong lòng bà có một sự cộng hưởng kỳ lạ...

Bà cụ Tô nhìn chiếc xe việt dã của Mộc Quy Phàm nghênh ngang phóng đi, bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Đứa lớn đứa nhỏ đều giống nhau.”

Tập đoàn Tô Thị.

Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo đi vào thang máy rồi đi thẳng lên tầng cao nhất.

“Túc Bảo, con chắc chắn quỷ xui xẻo ở chỗ này à?” 'Tô Cẩm Ngọc hỏi.

Túc Bảo cầm la bàn bát quái nhìn chung quanh: "Ở đây ạ!"

Nhưng tại sao quỷ xui xẻo lại ở công ty của cậu cả nhỉ?

Ngay lúc này, Tô Cẩm Ngọc ồ lên một tiếng, nhìn về phía phòng họp.

Một bức tường của phòng họp là vách kính nên có thể nhìn thấy những người bên trong.

“Nhìn kìa, đằng kia!” Tô Cẩm Ngọc kéo tay Túc Bảo, núp sau cây cột, lặng lẽ nhìn xung quanh.

Nhìn thấy Túc Bảo trốn sau cây cột, Mộc Quy Phàm cũng vô thức trốn theo rồi thò đầu ra ngoài.

Ồ...Đang nhìn trộm gì thế này?

Túc Bảo: “Woa, không ngờ quỷ xui xẻo lại tìm được kí chủ!”

Trong phòng họp, người đàn ông bị quỷ xui xẻo nhập. thân đang lo lắng bấm bút bi và cúi đầu nhìn thứ gì đó.

Đột nhiên lò xo của bút bi bật ra đập vào mắt anh ta. Anh ta lập tức bịt mắt lại, trong lúc hoảng loạn bất cẩn đụng tay vào ly nước dùng một lần trước mặt, ly

nước lập tức đổ ra.

€ó lẽ nước trong ly rất nóng nên anh ta bỗng nhảy cẵng lên.

Mọi người trong phòng họp đều nhìn về phía anh ta.

Tô Cẩm Ngọc có thể tưởng tượng được người đàn ông kia xấu hổ thế nào.... 

Cô cảm khái: “Quả nhiên là quỷ xui xẻo!”

Mộc Quy Phàm chống khuỷu tay lên cột, cũng đang nhìn người trong phòng họp, khẽ nhướn mày: “Chắc đang phỏng vấn. Nhìn vẻ mặt của người phỏng vấn thì người đàn ông kia chưa bắt đầu đã cầm chắc kết quả thất bại rồi”

'Túc Bảo mím môi: “Do chúng ta hại chú ấy, chúng ta cứu quỷ xui xẻo ra khỏi tù nhưng lại để mất dấu quỷ xui xẻo.

Thấy cô bé con tự trách, Tô Cẩm Ngọc bay vù đi: “Yên tâm, để mẹ giúp người bị quỷ xui xẻo hại kial”

Túc Bảo đang toan nói gì đó thì Tô Cẩm Ngọc đã bay đến phòng họp.

'Túc Bảo há hốc miệng. Đây...đây...đây?

Trên đầu chú kia có quỷ xui xẻo bám lấy, còn mẹ của cô bé lại là quỷ may mắn.

Vậy tiếp theo, chú kia sẽ...vừa xui xẻo vừa may mắn hả?

Mộc Quy Phàm dùng một tay bế Túc Bảo lên, nói: “Nào, đi tìm cậu cả của con.”

Túc Bảo: “Nhưng...” 

Cô bé nhìn về phía phòng họp, mặt quỷ xui xẻo đang biến sắc, nó bị Tô Cẩm Ngọc đập vào kiểu tóc hình cái chổi của mình, miệng nó đang mấp máy nói gì đó.

'Túc Bảo vừa toan tụt xuống khỏi người Mộc Quy Phàm thì trông thấy Tô Nhất Trần đi tới.

“Túc Bảo!”

Tô Nhất Trần mặc bộ vest được ủi phẳng, dáng người cao lớn thẳng tắp.

Gương mặt luôn lạnh lùng bỗng chốc lộ ra sự dịu dàng.

Các nhân viên nam và nữ đứng gần đó đều choáng váng trước sự thay đổi của Tô Nhất Trần.

Túc Bảo duỗi tay: “Cậu cả ơi!”

Thấy tay cô bé như đang cầm thứ gì đó, Tô Nhất Trần không để ý mà dứt khoát ôm lấy bé.

Trong phòng họp.

Người phỏng vấn đọc vài cái tên trúng tuyển, sau đó xin lỗi những người còn lại.

Cao Viễn Hàng thở dài, quả nhiên anh ta không nên ôm hi vọng mà.

Tim Cao Viễn Hàng hãng mất một nhịp, quả nhiên anh ta nhìn thấy phích cắm điện phát ra tiếng xèo xèo và bốc cháy.

Bóng đèn trên đầu anh ta nổ bụp một tiếng.

May sao mảnh vỡ của chiếc bóng đèn không hề rơi xuống đầu anh ta. 

Cao Viễn Hàng: “?”