Cao Viễn Hàng vội vàng nói: “Đặt giúp tôi luôn.”
Lễ tân khựng lại: “Thưa anh, gian phòng này không thích hợp cho lắm..."
Điện thoại của Cao Viễn Hàng vang lên, nhưng anh ta không có cách nào bắt máy được, chỉ vội vàng nói: “Không có gì thích hợp hay không thích hợp, bảo cô đặt thì cô đặt đi!”
Ngoài việc đặt gian phòng này ra thì anh ta còn có thể làm gì khác nữa chứ.
Khách sạn mà sếp chỉ định là khách sạn hạng sang bậc
nhất, dù là phòng tiêu chuẩn cũng tốt hơn phòng hạng sang của khách sạn quanh đây.
Lát nữa anh ta sẽ ra ngoài tìm khách sạn khác vậy. Lúc đang nghĩ như vậy, một tia sét bỗng nhiên xẹt qua bầu
trời, ầm ầm ầm không dứt bên tai, gió mạnh gào thét... trong phút chốc trời chợt đổ cơn mưa to.
Cao Viễn Hàng: “..
Anh ta hết chỗ nói rồi, mượn điện thoại của lễ tân gọi cho. sếp, giải thích nguyên nhân.
Buổi tối.
Sếp nheo mắt nhìn căn phòng trước mặt và cậu trợ lý mà mình mới tuyển vào làm.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường.
Còn là loại giường nước, hình trái tim, trang trí rất khéo léo, không chỉ có một tấm rèm như ẩn như hiện mà ở trên đầu giường còn treo một bộ... còng tay nữa.
Đèn là ánh sáng màu hồng đào mập mờ, trên sàn nhà trải cánh hoa hồng lãng mạn, trên bàn đặt một cái khay đồ nhỏ, đựng cái thứ được gọi là dầu bôi trơn.
Cao Viễn Hàng như bị sét đánh giữa trời quang.
Lễ tân nói không thích hợp là cái kiểu không thích hợp này ấy hả???!
Anh ta vội vàng xua tay: “Sếp, anh hãy nghe tôi giải thích!”
“Tôi cũng không biết sao hôm nay lại xui xẻo như vậy nữa, điện thoại bị rơi hỏng, lỡ chuyến bay, gọi nhờ người đặt trước khách sạn thì đối phương đặt nhầm mất...”
“Hỏi mượn điện thoại của mấy người trên sân bay mà không mượn được, muốn bắt xe taxi rồi mượn điện thoại của tài xế, nhưng không ngờ rằng điện thoại của tài xế lại hết pin...”
“Ban nấy lễ tân nói chỉ còn lại một gian phòng, tôi chỉ muốn đặt nhanh cho xong thì điện thoại lại vang lên...”
“Thật ra tôi đang chuẩn bị ra ngoài tìm khách sạn khác rồi, nhưng trời lại đột nhiên đổ cơn mưa to, ban nấy ngài cũng nghe thấy rồi đó, tôi gọi điện thoại hỏi một vòng, khách sạn ở quanh đây đều kín người cả rồi...”
Sếp không có biểu cảm gì: “Được rồi. Thời tiết này tôi cũng không thể để cậu ngủ ngoài sảnh khách sạn được, cậu...”
Vốn dĩ sếp định nói, hai người tạm ngủ một đêm. Nhưng nhìn cái giường kia, một lời khó nói hết. Cao Viễn Hàng lập tức nói: “Sếp, tôi ngủ sô pha!”
Sếp liếc nhìn chiếc sô pha đơn kia một cái, không nói thêm gì.
Cao Viễn Hàng sợ đến toát mồ hôi, thấy sếp lạnh mặt bật máy tính lên bắt đầu xử lý công việc, mà anh ta ngồi trong phòng cảm thấy mình như kẻ thừa, giống như đang đứng trên
đống lửa, ngồi trên đống than vậy.
Anh ta khụ một tiếng: “S-sếp, anh còn chuyện gì cần tôi làm nữa không?”
Sếp cũng không ngẩng đầu lên: “Hết rồi.”
Cao Viễn Hàng: “Vậy, tôi đi tắm trước nhé?”
Động tác của sếp khựng lại một chút.
Cao Viễn Hàng hận không thể cho tát cho mình hai phát!
Gì mà đi tắm chứ! Sao lại bảo là đi tắm!
Cũng may sếp rất biết thông cảm, mặt lạnh như tiền nói: “ừ”
Cao Viễn Hàng lập tức chạy vào phòng tắm như đi trốn, hơn nữa không bao giờ muốn ra ngoài nữa.
Quỷ xui xẻo nằm trên đầu Cao Viễn Hàng. Ở trong tù nhiều năm như vậy, nó đã chán ngán vô cùng. Lúc này nó chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị!
“He he, ông đây xui xẻo nhiều năm như vậy, không thể để một mình ta xui xẻo được...”
Quỷ xui xẻo nhìn về phía tấm rèm trước cửa phòng tắm...
Sếp theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai tay Cao Viễn Hàng đang chống trên tường kính, tóc đang nhỏ nước tí tách, cặp mắt “ngơ như nai tơ” đang nhìn về phía mình, ánh mắt mờ mịt trống rỗng.
Cao Viễn Hàng: “...”
Thấy mặt sếp đen sì, Cao Viễn Hàng suýt chút nữa quỳ xuống —
Không phải, sếp, anh hãy nghe tôi giải thích!!!