'Tô Nhất Trần nắm tay Túc Bảo ra ngoài, giám ngục dẫn đường cho họ nói: “Người nhà một tháng chỉ được vào thăm một hai lần. Gần đây Vệ Uyển không ngoan ngoãn, tháng sau anh hãy tới thăm cô ta nhé.”
Tô Nhất Trần gật đầu: “Ừm.”
'Túc Bảo: “Chú ơi yên tâm đi ạ, con và cậu sẽ không tới nữa đâu.”
Giám ngục: “??”
Chiếc xe từ từ lái đi ra ngoài.
Có hai cổng vào nhà tù, bánh trước của ô tô cuối cùng cũng đi qua cổng và một nửa thân xe đã ra khỏi nhà tù.
Quỷ xui xẻo vô cùng kích động, cuối cùng nó cũng sắp thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này rồi.
Nó cười phá lên: “Ta ra ngoài rồi, haha, ta ra ngoài
"17 năm... tròn 17 năm!"
“Ha ha ha, Long Ngạo Thiên ta cuối cùng cũng thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này rồi! Ta muốn hỏi hôm nay còn ail Còn ai có thể ngăn cản ta đây!”
Cả người quỷ xui xẻo bỗng tràn đầy sát khí, nó lao ra khỏi cửa kính ô tô rồi bay ra ngoài!
Kỷ Trường nheo mắt: “Lừa phỉnh ư? Muốn chạy ư?”
Túc Bảo hét to bằng giọng nói non nớt: "Này! Chạy đi đâu vậy!"
Đôi mắt được kẻ một lớp mực đen dày của quỷ xui xẻo thoáng hiện sự khinh miệt.
Hừ, nó muốn tự do! Chỉ có kẻ ngốc mới đi với họ!
Đúng lúc này, một tia sét đột nhiên đánh xuống từ bầu trời.
Đùng....!
Quỷ xui xẻo bị đánh cho bay ngược trở lại rồi nện vào lưới điện trên tường, giật cho tung hồn thể.
Sau đó ngã xuống, vừa vặn rơi xuống dưới chân chú chó cảnh sát.
Chú chó cảnh sát đang đi tè bỗng sửng sốt.
Chuyện gì thế này, hình như ban nãy nó trông thấy thứ gì đó mà. Mùi này giống như mùi của bóng đen mà nó truy đuổi năm vòng lần trước?
Chú chó cảnh sát cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng không trông thấy gì hết.
Thôi kệ đi, cứ phải tè trước đất
Chó cũng có ba nhu cầu cấp bách giống con người mà!
Quỷ xui xẻo vừa toan bò dậy thì đã bị chó cảnh sát †è cho ướt đầu.
Quỷ xui xẻo: “...”
Xe của Tô Nhất Trần dừng ngoài cổng lớn, cửa xe mở ra, Túc Bảo bước xuống.
Cô bé ngồi xổm ngoài cổng lớn, tò mò nhìn quỷ xui xẻo đang nằm bên trong.
“Sư phụ ơi, anh ấy không ra ngoài được thật nhỉ!”
Nhà tù này cũng chẳng vẽ lá bùa nào, cánh cổng lớn thậm chí còn chưa đóng lại.
Chỉ bị ngăn cách bởi một tầng không khí thôi mà quỷ xui xẻo không thoát ra nổi.
Kỷ Trường lấy cuốn sổ ra xem, nói: “Hỏi bát tự và nơi sinh của nó để sư phụ xem thử.”
Rốt cuộc quỷ xui xẻo đã làm gì mà bị mắc kẹt trong một nhà tù thế này?
Lúc này, hồn thể quỷ xui xẻo đang tỏa ra khói đen, hai mắt nó đẫm nước ngước nhìn bầu trời.
Nó đắc ý quá sớm rồi.
Sớm biết vậy, nó nên chờ chiếc xe hoàn toàn rời khỏi cửa sắt rồi hãy chạy thoát thân!
“Hu huhu.
Quỷ xui xẻo bật khóc. Túc Bảo vốn định duỗi tay chọt vào người quỷ xui xẻo, nhưng thấy khắp người nó dính nước tiểu của chú
chó nên đành thôi.
“Anh Long Ngạo Thiên, anh sinh ra ở đâu, ngày sinh và bát tự là gì, sao lại chết?” Túc Bảo hỏi.
Đến bây giờ quỷ xui xẻo mới hoàn toàn mất đi sự kiêu ngạo, nó uể oải đáp: “Ta là người quận Hành ở Nam Ninh, sinh vào tháng 1 năm 1988...”
“Ta chết năm 2005....bị một con gà trống mổ chết.”
Túc Bảo: “??”
'Tô Cẩm Ngọc cũng thấy hứng thú, bay tới hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?”
Quỷ xui xẻo liếc nhìn hai mẹ con không có lương tâm thích hóng hớt trước mặt....
Bỏ đi, dù sao nó cũng đánh không lại! “Năm đó ta không chịu học hành chăm chỉ, suốt ngày chỉ thích đến quán Internet, nghỉ lễ cũng phải chơi vài ngày rồi mới về quê.”
Túc Bảo khẽ chớp đôi mắt: “Sau đó anh bị con gà trống mổ chết à?”
'Tô Cẩm Ngọc trưng ra bộ dạng hóng hớt, phân tích: “Không thể như vậy đâu nhỉ, gà mổ mà chết được ư?”
Hai mẹ con Túc Bảo nhìn quỷ xui xẻo.
Quỷ xui xẻo: “.....