Túc Bảo đang ở thư phòng với Tô Nhất Trần. Nghe tin Vệ Uyển bị hù dọa đến mức tè ra quần, điều đầu tiên mà hầu hết mọi người nghĩ đến chính là khả năng cô ta đã bị đánh.
Nhưng điều đầu tiên mà Túc Bảo và Tô Nhất Trân nghĩ đến lại là: Chắc chắn cô ta bị quỷ hù dọa rồi.
“Không phải mẹ con dọa đâu, tối qua mẹ con ở nhà mà.." Túc Bảo nói vậy nhưng cũng không quá chắc. chắn.
'Tô Cẩm Ngọc nhẹ nhàng bay từ bên ngoài vào thư phòng.
Túc Bảo vội hỏi: "Mẹ, tối muộn hôm qua mẹ có đến nhà tù không?"
'Tô Cẩm Ngọc khó hiểu hỏi: “Không, sao con lại hỏi vậy?”
Vốn dĩ cô định đi tìm Vệ Uyển, nhưng có việc khác. cần xử lý trước nên tạm thời hoãn lại.
Túc Bảo: “Cậu cả nói đêm qua dì Vệ Uyển quá kích động nên tè ra khắp người...”
'Tô Cẩm Ngọc: “Woa, vị anh hùng hảo hán nào ra tay trượng nghĩa thế, xin nhận của mẹ một lạy.”
Túc Bảo: “...”
Kỷ Trường nói: “Không phải anh hùng hảo hán...là một quỷ hồn thôi. Có khả năng nó tới để tìm cô đấy." Hắn nhìn sách suy nghĩ, Tô Cẩm Ngọc đã là quỷ hồn được ghi chép trong sách. Thông thường, sẽ không có. bất cứ lời nhắc nào bên dưới tên của các tử hồn bình thường. Nhưng bây giờ một cái tên xuất hiện...
Điều này khiến Kỷ Trường cảm thấy rất kỳ lạ.
“Vì cô mà đi báo thù Vệ Uyển, xem ra quỷ hồn này muốn lấy lòng cô rồi nhỉ?”
Việc đầu tiên quỷ hồn đó làm là giúp Tô Cẩm Ngọc báo thù, mục đích quá rõ ràng còn gì.
Tô Cẩm Ngọc: “Ồ? Là qủy hồn chết tiệt nào th:
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Tô Cẩm Ngọc chả hiểu chuyện gì, cô có nói sai gì đâu, quỷ hồn chết nhiều năm rồi chẳng phải chính là “quỷ chết tiệt hay sao?
Tô Cẩm Ngọc sáp người tới nhìn cuốn sách trời không có chữ của Kỷ Trường, quả nhiên vẫn không thấy gì như lần trước.
“Trên sách viết gì thế?” Tô Cẩm Ngọc hỏi.
Kỷ Trường phất tay, cuốn sách lập tức biến mất.
Hắn nói: “Không có gì đâu, chỉ xuất hiện một cái tên thôi."
Tô Cẩm Ngọc: “Tên là gì?”
Kỷ Trường nói ra một cái tên kêu như chuông: “Long Ngạo Thiên.”
Tô Cẩm Ngọc: “22?”
Hay lắm, đây có phải cuộc chơi mà Tô Cẩm Ngọc và Long Ngạo Thiên cùng đánh đập hắc liên hoa Vệ Uyển không??
Túc Bảo tò mò hỏi: “Quỷ hồn này lợi hại lắm ạ?”
Khi trước, cuộc sống của Tô Cẩm Ngọc chỉ xoay quanh quá trình hóa trị hoặc tạm nghỉ chờ hóa trị, không có chút vui thú nào ngoài đọc sách.
Số sách cô đọc không phải 700 cuốn thì cũng là 500 cuốn, bao gồm cả tiểu thuyết nữ chủ và nam chủ, vì vậy cô không xa lạ gì với cái tên Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên là nhân vật nam chính lợi hại nhất trong thể loại tiểu thuyết nam chủ, hành sự không theo lẽ thường, chẳng cần dùng đầu óc vẫn có thể dễ dàng tiêu diệt kẻ địch bằng hào quang của nhân vật chính...
Tóm lại, có thể coi đây là phiên bản nam của "Mary Sue”.
Tô Cẩm Ngọc ngẫm nghĩ, nói: “Long Ngạo Thiên vô cùng lợi hại...có thể...có thể bay lên trời...”
Túc Bảo: “Lợi hại thế sao còn chết ạ?” Tô Cẩm Ngọc: “...Ừm.”
Hào quang của nhân vật chính bỗng nhiên bị tắt lụi.
Túc Bảo hỏi ti Lợi hại thế còn phải lấy lòng mẹ, vậy chẳng phải mẹ còn lợi hại hơn ư?”
Tô Cẩm Ngọc: “...Ừm.”
Túc Bảo lại hỏi: “Anh đó là ác quỷ à? Là loại quỷ gì thế ạ?”
Kỷ Trường: “Khu...”
Tô Cẩm Ngọc cũng bay ra ngoài: “Mẹ đi xem hôm nay bà ngoại nấu món gì ngon nha!”
Tô Nhất Trần ãm Túc Bảo lên: “Đi nào, cậu cả và con tới nhà tù một chuyến.”
Tiểu Túc Bảo: Vẫn là cậu cả đáng tin cậy nhất!