Mặt quỷ ác tâm xanh mét, nó vội nói: “Không chạy... không chạy...”
Nó nhìn về phía Túc Bảo, chỉ thấy cô bé đang mở. lưới trói buộc linh hồn.
Quỷ ác tâm ấm ức đi vào tấm lưới, tâm trạng nó lúc này đau khổ như vừa ăn phải cứt.
Buổi tối. Ăn cơm xong, Túc Bảo chuẩn bị về phòng.
'Tô Tử Du đã chờ từ lâu, cầm máy quay phim chạy tới: “Túc Bảo, em lại bắt quỷ về nhà phải không?”
Hồi chiều, cậu thấy cô bé hì hục kéo gì đó, chắc chăn là quỷ rồi.
Tô Tử Tích cũng tình cờ' đi ngang qua rồi chậm rì rì đi theo phía sau Túc Bảo và Tô Tử Du.
Túc Bảo hỏi Tô Tử Du: “Anh ơi anh không sợ nữa à?” Tô Tử Du cười giễu: “Anh từng sợ lúc nào à?”
'Túc Bảo không khỏi bụm miệng cười trộm, anh Tử Du nói câu này thật mắc cười, quỷ cũng không thèm tin đâu.
Tô Tử Tích cũng cười nhạo: “Bản thân anh có tin được lời mình vừa nói không thế?”
Ba đứa bé chụm đầu ghé tai nói chuyện rồi vào phòng Túc Bảo.
Hân Hân ngoảnh đầu, đáng thương nhìn Tô Tử Lâm: “Ba ơi, con cũng muốn vào phòng Túc Bảo chơi.”
Mặt Tô Tử Lâm không chút cảm xúc, anh nói xong bài tập thì có thể đi thoải mái.”
Hân Hân lập tức bật khóc: “Thế tại sao anh con lại được đi chơi?”
Tô Tử Lâm: “Anh con không chơi game nữa, còn tự biết đọc sách, con thì sao?”
Hân Hân: “..”
Cô bé rất giận, cảm thấy anh trai ruột không đáng tin cậy, không đứng cùng một chiến tuyến với bé.
Bây giờ cô bé chỉ đành chịu cảnh khổ cực lầm than một mình.
Trong phòng Túc Bảo.
Quỷ ác tâm bị xích vào chân giường giống như quỷ đào hoa trước đó.
Tô Tử Du đặt máy quay.
Tô Tử Tích kéo hai chiếc ghế nhỏ lại.
Trong màn hình máy quay phim, một bóng đen đang bò lổm ngổm đột nhiên xuất hiện ở chân giường, “người” đó liếc vê phía camera với đôi mắt âm u đến quỷ dị.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng Tô Tử Du vẫn run lên vì sợ hãi, nghĩ đến Tô Tử Tích đang ở bên cạnh, cậu mới kiêm chế không thét lên!
Chỉ thấy Tô Tử Tích bình tĩnh nhìn chăm chằm vào màn hình camera.
Tô Tử Du hoài nghỉ cuộc đời—-Tô Tử Tích không sợ ư?
Chẳng biết Túc Bảo tìm được ở đâu một túi bánh sukem, bé ngồi trên ghế nhỏ, xé gói bánh ra, sau đó nói: "Được rồi, chúng ta bắt đầu nói chuyện đi!"
Quỷ ác tâm: “..”
Này này, sao trông giống như đang nghe truyện cổ tích vậy? ??
“Ta là Tôn Trường Sinh, người huyện X, ta sống thời dân quốc, ngày sinh và bát tự là.....Ta bị ngũ mã phanh thây, cơ thể bị lăng trì đến róc xương lóc thịt rồi quả tim mới bị lôi ra ngoài.”
Mãi đến lúc này, Tô Tử Tích mới bừng tỉnh ngộ.
Mẹ nó chứ, cái con đen đen bị trói ở đầu giường như chó kia chính là một con quỷ!!
Đáng sợ quái!