Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 302: Đúng là kỳ tích y học




Túc Bảo ngồi trên sô pha, nói: “Ông cụ, nhìn cháu nha”

Bé vờ như mình cũng đang ngồi xe lăn không thể động đậy được, xoay eo: “Làm theo cháu nào ~ trái ba vòng, phải ba vòng, hít vào, thở ra —— bùm ~ đánh một cái rắm lớn!”

Ông cụ: “Khụ khụ!”

Trái ba vòng phải ba vòng thì còn dễ làm.

Nhưng còn đánh rắm... đánh không raI

Sao mà nhóc con có thể tự do đánh rằm được vậy???

Túc Bảo lại nghiêm túc dạy một hồi lâu, trên khuôn mặt nhỏ lấm tấm mồ hôi. 

“Ông cụ, sau khi trở về phải thường xuyên luyện tập theo bài tập mà cháu đã dạy nha!”

Ông cụ nhếch miệng cười, lúc nói chuyện vẫn có hơi vất vả: "Ừ ừ... Được... Cảm ơn Túc Bảo!”

Trong lòng ông cụ thấy rất cảm kích, Túc Bảo không chỉ giúp ông cụ lấy lại chút tôn nghiêm làm người, ngày đó còn cho ông cụ gặp lại bà cụ một lát.

Ông cụ có chết cũng không tiếc nuối.

Túc Bảo lại chạy sang một bên, ghé vào bàn trà vẽ tranh.

Vẽ xong thì đưa cho Hác tiên sinh: “Phải xoa bóp cho ông cụ theo mấy dấu chấm này nha, Túc Bảo đã đánh dấu thứ tự rồi á, nhớ phải làm theo thứ tự nhé.”

'Túc Bảo tự hào nhìn hình người mini trên giấy, trên người hình vẽ có rất nhiều dấu chấm, mỗi dấu chấm đều kèm theo một con số may mắn bé đã học viết từ một đến một trăm xong rồi, cực kỳ lợi hại.

“Phải luyện tập nửa năm, bóp chân nửa năm, mới có †hể châm cứu!”

Hác tiên sinh nhìn cục bột nhỏ tận chức tận trách ở trước mặt mình, vừa đáng yêu lại vừa có trách nhiệm.

Cục bột nhỏ đáng yêu như vậy, rốt cuộc phải làm thế nào để sinh ra được vậy?  

Lại là một ngày hâm mộ nhà người khác có con gái!

Mấy người Hác tiên sinh rời đi, bà cụ Tô ngủ cũng đã tỉnh ngủ.

Dạo gần đây bà ấy ăn ngon ngủ ngon, cảm giác mặt cũng có chút béo lên.

“Vào viện ở mà béo lên tận ba cân, bà phục luôn đấy.” Ngoài miệng thì bà cụ Tô phàn nàn nhưng đáy mắt lại là vẻ đắc ý.

Là Túc Bảo nhà bà ấy đã chăm sóc bà ấy rất tốt! Túc Bảo nhà bà ấy là Bảo Nhi tốt nhất trên đời này!

“Còn nữa, không tiêm nữa có được không..." Bà cụ Tô liếc nhìn kim truyền dịch trên cổ tay.

Dù già rồi nhưng bà ấy vẫn thấy sợ mấy thứ như kim tiêm.

Ông cụ Tô không hiểu phong tình, vẻ mặt lạnh lùng, phê bình: “Bảy tám chục tuổi, còn quan tâm ba cái cân ấy làm gì, tiêm là tốt cho bà, nhờ vậy mà bà có thể khôi phục được tốt như vậy đó!”

Bà cụ Tô bỗng nhiên nổi giận 

Bà chộp lấy cái gối đầu ném lên người ông cụ Tô, chỉ vào cửa: “Ông đi ra ngoài!”

Ông cụ không hiểu ra sao. 

Ông ấy đã làm gì à?

Cửa bị đẩy ra, Túc Bảo ló đầu vào: “Bà ngoại, bà tỉnh rồi ạ!"

Bà cụ Tô lập tức vui vẻ: “Túc Bảo, mau tới đây, bà ngoại ôm một cái!"

Vẫn là Túc Bảo nhà bà tốt! Túc Bảo vừa tới, bà chợt cảm thấy khỏe hơn nhiều!

'Túc Bảo chạy vào ôm lấy bà cụ Tô, thuận tiện đặt túi vải sang một bên.

Túi vải bị mở ra, bên trong là đủ loại ngân châm. Nụ cười trên mặt bà cụ Tô lập tức cứng lại. Không... Không phải chứ?

Ngân châm dài như vậy... Quả thật định dùng để đâm bà ấy à???

Túc Bảo và ông cụ Tô đều nhìn chằm chằm vào... chân của bà ấy.

Ông cụ Tô nói: “Đúng là kỳ tích y học mà..."