Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 300: tôi làm vậy vì nghĩ cho con cái các cụ thôi mà




Ngày hôm sau, ông cụ chết vì nhiễm trùng cấp tính.

Bác sĩ nói, nếu không ho ra đờm thì dễ bị nhiễm trùng. Các ca phẫu thuật ung thư phổi thường gặp trường hợp tử vong do nhiễm trùng sau khi mổ. Nghe bác sĩ giải thích, các gia đình rất đau buồn nhưng họ không hề nghĩ tới nguyên nhân khác dẫn đến cái chết của ông cụ.

Ồn ào, ồn ào, xem ông còn ồn được nữa không!

Y tá Quyên nhớ rõ, lúc thi thể ông cụ bị mang đi, chị †a còn lẩm bẩm mắng câu đó.

“AI Y tá Quyên kêu chói tai rồi chạy điên cuồng, nhưng dẫu chị ta chạy thế nào cũng không lên được tầng 5.

Chị ta chạy hoài chạy mãi, nhưng cứ ngẩng đầu lên lại phát hiện ra mình đang ở lầu 3 hoặc lầu 4.

Ở mỗi góc cầu thang đều có một cụ già đang đứng chờ chị ta.

Mới đầu có 3 cụ già, sau đó tăng lên 5, 8, 10 cụ.... Y tá Quyên chạy đến mức cái chân gãy cũng bị hỏng luôn, cuối cùng kinh hãi cuộn tròn người trong góc cầu thang: "Đừng đến đây, đừng đến đây!" 

Ngay lúc tuyệt vọng, y tá Quyên bỗng trông thấy một cô bé - Túc Bảo!

“Tiểu thư Túc Bảo, cứu dì với! Cứu dì với!"

Y tá Quyên vội vàng bò dậy, nhưng không thể bò ra khỏi tầng 3.

Túc Bảo mím môi nhìn chị ta, hỏi: “Oan có đầu, nợ có chủ, các ông bà cụ tới tìm dì vì dì hại chết họ. Sao dì lại làm như vậy? Các ông bà cụ kia có thù oán gì với dì hả?”

Sắc mặt y tá Quyên tái nhợt, mặt đầm đìa mồ hôi, đồng tử giãn ra....Nhìn mặt chị ta cũng thấy kinh dị.

Y tá Quyên khóc nói: “Không, không có thù hận gì hết...”

Bà cụ mặc đồ trắng hỏi: “Thế tại sao cô ép tôi ăn phân, cuối cùng còn lấy gối đè tôi tắc thở mà chết!”

Y tá Quyên tuyệt vọng, run rẩy nói: "Tôi không cố ý, tôi chỉ quá mệt mỏi, tôi, tôi không có ác ý gì cả."

Túc Bảo mím môi. Hại chết người ta rồi còn kêu không có ác ý ư? Chỉ nghe thấy y tá Quyên khóc, nói: “Bởi vì chăm sóc người già quá khó khăn, tôi cực kỳ mệt mỏi, nhưng tôi vẫn phải kiếm tiền để sống chứ.....” 

Người già liệt giường và không thể tự chăm sóc bản thân thực ra cũng là gánh nặng cho con cái.

Về cơ bản, trong mười gia đình thì có bảy - tám gia đình vì chuyện này mà kiệt sức, có lẽ đám người nhà này. cũng mong được giải thoát khỏi gánh nặng càng sớm càng tốt phải không?

Đó là lý do tại sao chị ta giết rất nhiều người già mà không hề bị phát hiện.

Sau này y tá Quyên cảm thấy chuyện này cũng bình thường thôi, dù sao cũng là gánh nặng, đám con cái kia không thể xuống tay vì hai chữ đạo đức thì cứ để chị ta giải thoát giú

Chưa biết chừng, đám con cái kia còn thầm cảm ơn chị ta ấy chứ!

Gương mặt nhỏ của Túc Bảo nhuốm vẻ nghiêm túc: “Dù dì muốn kiếm tiền để sống thì cũng đâu thể giết chết các ông bà cụi”

“Hơn nữa, con cái của ông bà cụ chắc chắn không muốn ba mẹ họ qua đời.”

Y tá Quyên vừa khóc vừa nói: “Lúc đầu dì không như thế này đâu. Một tiền bối khác của dì đã dạy dì như vậy. Dì, dì thực sự, lúc đầu dì không như thế đâu... Dì thực sự không có ác ý, thật đấy..."

Thấy Túc Bảo làm thỉnh, y tá Quyên lại nhìn mấy ông bà cụ đứng trước mặt: “Các cụ chết đi thì con cái cụ mới được giải thoát, nếu các cụ cứ sống trên giường bệnh thì chắc chắn sẽ làm liên lụy tới con cái... Thay vì duy trì kiểu sống không bằng chết ấy, chỉ bằng xuống địa phủ, đúng không? Các cụ xem, tôi làm vậy vì nghĩ cho con cái các cụ thôi mà... "

Túc Bảo không sao hiểu được cách giải thích lừa mình dối người của y tá Quyên.

Quỷ đáng sợ thật đấy, nhưng cô bé phát hiện ra....Có những người, lòng dạ còn đáng sợ hơn quỷ!

Cô bé mím môi, không muốn quan tâm tới chuyện này nữa.

Lễ ra, cô bé nên khuyên các ông bà cụ này rời đi, đừng tiếp tục lưu lại tòa nhà này.

Nhưng giờ cô bé chỉ muốn bỏ đi.

Túc Bảo nghĩ là làm, quay người xuống lầu rồi đi luôn.


 Túc Bảo xuống lầu, thấy Mộc Quy Phàm đang đứng chờ cô bé.

Trên lầu truyền tới tiếng kêu thảm thiết.