Viện trưởng Vu tức giận cực kỳ!
Nhiều người cầu xin ông ta hồi phục chức năng như: thế, trước kia nhà họ Tô luôn quyên tặng, đầu tư cho ông ta không phải cũng đang cầu xin ông ta sao?
Kết quả giờ bà cụ Tô ngã một cái, bọn họ lập tức đổ oan lên đầu ông ta.
Sau đó không tính hết thảy những công lao trước kia?
Quả nhiên trở mặt không nhận!
"Vô thương bất gian, thương nhân đều là một lũ thấy lợi quên nghĩa, vong ân phụ nghĩa, đám vô sỉ trở mặt không quen!"
Viện trưởng Vu ngồi trong phòng làm việc, nhỏ giọng trách mắng.
Chắc chắn sẽ có người lật đổ được nhà họ Tô! Cũng không phải không có người ghê gớm hơn nhà họ Tô!
Nếu không thật sự cho mình là hoàng đế miệt vườn!
Viện trưởng Vu giận dữ lật sổ thông tin, muốn tìm xem có nhà quyền thế nào lớn chút có thể chèn ép nhà họ Tô...
Đúng vào lúc này, trợ lý đẩy cửa, đi vào nói: "Viện trưởng, ba của Hác tiên sinh muốn xuất viện ngày hôm nay nên sai người đến hẹn trước với chúng ta."
Viện trưởng Vu vui mừng, thật sự là muốn cái gì thì cái đó tới, trời cũng giúp mình!
Nhà của Hác tiên sinh không thua kém gì nhà họ Tô, thậm chí tài sản ở nước ngoài còn ghê gớm hơn của nhà họ Tô nữa! Ba của Hác tiên sinh thời gian trước bị trúng gió dẫn đến liệt nửa người nên đã trị liệu ở bệnh viện một thời gian.
Sau khi chữa trị xong cần bước vào giai đoạn hồi phục chức năng, mà tất cả bệnh viện phục hồi chức. năng đều không nổi tiếng bằng viện điều dưỡng của bọn họ nên cuối cùng vẫn đến nơi này.
Viện trưởng Vu lập tức đứng dậy: "Bọn họ tới rồi à?"
Trợ lý: "Vẫn chưa, hôm nay bọn họ đang làm thủ tục xuất viện."
Viện trưởng Vu gật đầu: "Hiểu rồi, để tôi tự đi đón. Đúng rồi, luận văn về dùng bức xạ Terahertz để kích hoạt tế bào nhằm trị chứng liệt nửa người đã viết xong chưa?"
Trợ lý ấp úng: "Tôi vẫn còn muốn tra thêm ít tài liệu..."
Viện trưởng Vu vỗ vai cậu ta: "Người trẻ tuổi nên tích cực một chút, đừng lề mà lề mề. Chuyện luận văn là tôi tín nhiệm cậu nên mới giao cho cậu, người khác không. có cơ hội này đâu, cậu muốn sau này trở nên kém cỏi không?"
Trợ lý vội vàng nói: "Tôi biết rồi thưa viện trưởng, chỉ là tài liệu đó không dễ tra cứu."
Sử dụng bức xạ Terahertz để kích hoạt tế bào, chữa trị người liệt nửa người,... Những thứ này đều không có căn cứ tranh luận nên không tra cứu được.
Viện trưởng Vu nói: "Không có tài liệu thì đừng tra nữa, kêu mấy người bên phòng thí nghiệm làm số liệu đi. Việc chúng ta cần làm là khai sáng và khơi dòng, dùng công nghệ bức xạ Terahertz tạo phúc cho người bệnh, tạo phúc cho loài người... Sau này, lúc người ta viết luận văn về cái này thì chúng ta chính là tài liệu của bọn họi"
Trợ lý gật đầu liên tục, sau khi khen ngợi dữ dội thì viện trưởng Vu mới thỏa mãn ra khỏi cửa.
Dì quét rác ngoài cửa thấy hai người họ đi xa mới dám nói thầm một tiếng: "Đúng là bánh mì vẽ, một đứa dám vẽ một đứa dám ăn, haizzz..."
Hôm nay Túc Bảo không đi mầm non.
Bé trông nom bà cụ Tô trong bệnh viện, bóp chân giúp bà ấy.
Giọng của bà cụ Tô vẫn yếu ớt như cũ, đau lòng nói: "Được rồi Túc Bảo ơi, mau nghỉ ngơi tí đi! Vất vả cho con rồi"
Túc Bảo lắc đầu: "Không khổ chút nào! Bà ngoại còn khổ hơn."
Bà cụ Tô vui sướng đây mặt, không ngờ bé ngoan nhà mình biết thương người cơ đấy.
Túc Bảo nắm tay của bà ấy, mềm giọng nói: "Bà ngoại ngủ nhanh đi nào!"
Bà cụ Tô gật đầu rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Túc Bảo nhỏ giọng hát: "Ngủ đi, ngủ đi, bé yêu thân thương của tôi
Hát một bài xong, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng cười ha ha: "Hầy, đứa em gái già khụ còn có phúc lớn thế à, được đứa cháu gái ngoan như này!"
Túc Bảo quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy một bà cụ già ngồi trên ghế sofa bên ngoài.
Miệng và mắt của ông ấy méo xẹo, nước bọt không kiểm soát được rớt xuống, tay phải và chân phải đều run rẩy không ngừng.
Một người y tá đẩy ông ấy, những người khác hẳn đang làm thủ tục hoặc như nào đó. Bảo vệ nhìn ông cụ chảy nước miếng, trong mắt ánh lên vẻ ghét bỏ.
Ông cụ nhễu nước bọt tùm lum, tròng mắt đục ngầu lộ vẻ bi thương.