Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 282: anh có thể tha thứ cho họ không




Cô bé chỉ đành lấy lọ nước thuốc ra, vụng về bôi thuốc cho Tô Tử Tích và dán băng y tế agou cho Tô Tử Du.

Túc Bảo nói giọng mềm mại: “Anh Tử Tích đừng giận nữa, anh Tử Du làm vậy cũng vì quá lo lắng cho anh đó, nếu đổi lại người khác bị quỷ ám thì anh ấy đã chạy luôn rồi.”

Tô Tử Tích hừ một tiếng. 

Túc Bảo nói tiếp: “Ai bảo trước đây anh Tử Tích làm trẻ hư làm gì?”

Tô Tử Tích trầm mặc, hừ một tiếng rồi nằm lên giường, nhắm mắt lại.

Ai cũng nói cậu là trẻ hư.

“Em từng thấy đứa trẻ hư nào tự kiếm tiền nuôi bản thân chưa?” Tô Tử Tích lười phải giải thích thêm.

Túc Bảo ngồi bên cạnh, hỏi: “Thế thì vì lý do gì?”

Tô Tử Tích trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Trước khi sinh Hân Hân, ba mẹ anh đều rất tốt.”

Tuy tình cảm của hai người họ dường như không tốt như cặp vợ chồng khác, nhưng ít nhất cũng ở bên nhau.

“Nhưng sau khi Hân Hân ra đời, mọi thứ đều thay đổi.”

Gậu nghe được bà ngoại và mẹ cãi nhau, nói mẹ cậu tính kế gài bãy ba cậu nên mới có cậu.

Gòn nghe ba mẹ muốn ly hôn.

Ba mẹ cãi nhau ầm ï nhưng chẳng ai thèm hỏi ý kiến của cậu, thậm chí còn coi cậu như đám không khí.

Ba cậu không về nhà.

Mẹ cậu thì bắt đâu điên cuồng cưng chiều Hân Hân. 

Túc Bảo hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”

Tô Tử Tích hừ một tiếng: “Lần đầu nhìn thấy Hân Hân, anh chỉ chạm nhẹ vào mặt mà em ấy đã khóc rồi, mẹ anh vô cùng tức giận, lập tức cho anh một cái tát tai”

“Sau đó, chỉ cần anh lại gần Hân Hân thì mẹ lại kêu anh ra ngoài.”

Gòn rất nhiều lần như thế nữa.

Thấy mẹ cưng chiều Hân Hân, Tô Tử Tích cũng thử lấy lòng em gái, nhưng hễ em gái khóc thì mẹ lại trách tội cậu.

Tô Tử Du kinh ngạc quá đỗi, còn có chuyện như này ư?

Tô Tử Tích thờ ơ nói: “Khi Hân Hân khóc, mẹ có thể thức trắng đêm để ôm em ấy, còn anh bị ốm mẹ cũng không đến nhìn anh lấy một lần.”

“Hân Hân muốn gì chỉ cần khóc là được đáp ứng, còn anh muốn gì cũng bị mẹ mắng là “Suốt ngày đòi này. đòi kia, còn chê chưa thêm đủ phiền phức cho mẹ ư? Con có thể hiểu chuyện chút không hả?”

Dần dà, Tô Tử Tích hiểu ra, cậu chỉ là đồ dư thừa.

Cậu giơ tay ra xin bất cứ điều gì cũng là sai trái.

“Một buổi tối nọ trời đổ mưa, anh bị tỉnh giấc nên đi đóng cửa sổ.”

“Cửa sổ khó đóng mà khi ấy sức anh còn yếu nên vừa kéo mạnh một cái đã bị ngã xuống đất.”

Phòng Tô Tử Tích ở tầng hai, nhưng tầng một của nhà họ Tô rất cao nên ngã từ tầng hai xuống vẫn rất nguy hiểm.

Tô Tử Tích rơi xuống đất, hồi lâu mới bò dậy được, cậu khóc gọi mẹ mà chẳng ai nghe thấy tiếng cậu.

Trời mưa to, người giúp việc ở cách xa nhà chính, ông nội một khi đã ngủ say thì sấm sét đánh cũng không biết gì, còn bà nội thì vào viện dưỡng lão.

Cậu cả suốt ngày tăng ca ở công ty, ba cậu và cậu năm cũng thường ở công trường để đuổi kịp tiến hiếm khi về nhà.

Mấy người cậu khác thì khỏi phải nhắc tới, hoặc bận rộn công việc hoặc ở trong căn hộ mà họ tự mua, gần như không về trang viên nhà họ Tô.

“Anh nằm dưới mưa rất lâu, cả người đau đớn, cuối cùng anh tự bò về.”

“Anh gõ cửa phòng mẹ, có lẽ tiếng ồn làm Hân Hân tỉnh giấc nên em ấy lại khóc.”

“Mẹ anh nổi trận lôi đỉnh, nói vất vả lắm mới dỗ được. Hân Hân ngủ mà bị anh đánh thức rồi, còn kêu anh cút đi" 

Mẹ cậu hoàn toàn không trông thấy cả người cậu ướt nhẹp.

Cả người cậu đau đớn, mẹ cậu cũng chẳng hỏi han gì.

Tô Tử Tích chỉ đành tự về phòng, tự tắm, tự dọn sạch quần áo, sau đó còn nhổ ra một ngụm máu.

Tô Tử Tích cuộn mình trên giường, sốt cao, ốm nặng.

Chẳng ai biết đêm đó cậu sợ hãi thế nào, cô đơn và bất lực ra sao.

Suốt hai ngày cậu ốm, mẹ cũng không quan tâm đến cậu, người giúp việc nói cậu ốm nhưng mẹ chỉ nói đừng quan tâm lại chiều hư cậu.

Sao cậu lại thành người bị chiều hư rồi?

Hân Hân mới là đứa nhỏ bị chiều hư chứ?

“Anh mệnh lớn nên không chết, sau đó một thời gian người khỏe lại, nhưng anh biết muốn sống thì phải tự mình kiếm tiền. Dựa vào chính mình vẫn là tốt nhất!"

Sau đó, cậu trở thành đứa bé hiểu chuyện, nhưng họ vẫn không hài lòng....

Túc Bảo nghe mà chỉ cảm thấy lòng đau nhói.

Anh Tử Tích khỏi ốm rồi, nhưng trái tim anh ấy vẫn  bị tổn thương, chưa bao giờ khỏi.

Túc Bảo lặng lẽ ôm Tô Tử Tích.


“Vì vậy, anh có thể tha thứ cho họ không?”

Tô Tử Tích mím môi, hốc mắt đỏ hoe.