“Hoàng thượng tức giận, không tìm thấy ta càng tức giận hơn, triệu tập toàn bộ thái giám lại, tra xét từng người một."
“Lớp da trên mặt ra không dùng được nữa, ta đành phải đốt đi, sau đó ta lại ngụy trang thành cung nữ trong cung của phi tần nào đó.”
“Sau khi nguy trang thành cung nữ cũng bị nghi ngờ, †a nhẫn tâm tóm lấy một con mèo cào nát mặt mình..."
Sau khi mặt bị cào nát nó vẫn không thể chạy ra khỏi cung được, mà vòng vây bắt giữ càng ngày càng hẹp.
“Cuối cùng tra tới cung của phi tần này, dưới tình thế cấp bách ta đã hất đổ bát đèn dầu rồi châm lửa lớn, nhãn tâm tự thiêu mặt mình và cả nơi đó.”
Quỷ đào hoa, quỷ nhu nhược:
Đây là một kẻ tàn nhãn, không, còn tàn nhẫn hơn cả kẻ tàn nhãn, là loại người ác độc cùng cực.
Thử hỏi có ai có thể nhẫn tâm đến độ tự thiêu cả mặt với cơ thể của mình chứ?
Sau khi quỷ xảo quyệt tự thiêu mình xong, chung quy thì trình độ chữa bệnh của thời đại đó còn hạn chế, cuối cùng nó vẫn chết —— chết vì bị nhiễm trùng nặng.
Nó xảo quyệt trốn thoát được nhiều lần, cuối cùng vẫn không thể thoát được, thật sự chưa đạt được cái gì cả mà lại tự khiến bản thân mình trở nên thê thảm.
Quỷ xảo quyệt nghiến răng nghiến lợi: “Nếu biết trước sẽ như vậy, chẳng thà ta chết dứt khoát cho rồi, có lẽ thái phi sẽ nể tình cũ mà cho ta được chết sảng khoái cũng nên...”
Cũng không đến mức sau khi chết được hơn mười năm rồi, nó vẫn không ngừng lặp lại nỗi sợ hãi và sự mệt nhọc do phải nghĩ cách chạy trốn. Mệt mỏi, dày vò và đau đớn không ngừng lặp lại tra tấn nó.
Túc Bảo lắc đầu: “Chuyện này thì có thể trách ai được?”
Quỷ xảo quyệt im lặng không hé răng.
Túc Bảo suy nghĩ một chút, lại hỏi: Vậy ngươi tìm tới ta bằng cách nào vậy?”
Quỷ xảo quyệt bị tơ hồng đánh đến sợ, lần này không do dự nữa, nó nói thẳng: “Ngươi đã thu mấy con ác quỷ, †a cũng có nghe được tiếng gió.”
Những con ác quỷ khác nghe được “tiếng ác” của Túc Bảo đều cố gắng trốn đi, nó lại không giống, nó cảm thấy Túc Bảo lợi hại như vậy, chắc chắn trên người bé phải có pháp bảo gì đó.
Nó đã “sống” từ triều đại nhà Thanh đến tận bây giờ, đã được gần hai trăm năm rồi.
“Trăm năm trước, ta vô tình có được Hắc Ngọc, Hắc Ngọc rất lợi hại, có thể che giấu sát khí của ta, khiến cho. đám đạo sĩ không thể tìm thấy ta...”
Nhờ vậy nó mới có thể thuận lợi tồn tại nhiều năm như vậy, trở nên càng ngày càng mạnh.
Nhưng cũng giống như những sai lầm đã mắc phải khi còn sống, quỷ xảo quyệt càng ngày càng không thỏa mãn với sức mạnh hiện tại của mình, bắt đầu nhắm về phía Túc Bảo, mơ ước pháp bảo trên người Túc Bảo.
Nó nào biết rằng mình đã chọc phải một người không phải là đạo sĩ bình thường, mà là diêm vương...
“Nói xong rồi, muốn giết muốn xẻo tùy ngươi, đừng giày vò ta là được.”
Quỷ xảo quyệt nhắm mắt lại.
'Túc Bảo lại thấy khó khăn, nó không chủ động tấn công bé, tơ hồng cũng sẽ không chủ động tấn công lại.
Thế thì bé cũng không thu được quỷ xảo quyệt á!
'Túc Bảo bóp hồ lô linh hồn, nhỏ giọng nói thầm: “Hồ lô linh hồn ơi hồ lô linh hồn, mày có thể tự thu quỷ được không?”
Hồ lô linh hồn: “...”
Túc Bảo thở dài: “Đúng là một hồ lô linh hồn vô dụng mà, chỉ biết ăn thôi.”
Hồ lô linh hồn: “2”
Đang bắt nạt nó không biết nói à?
'Túc Bảo giơ Hắc Ngọc lên nhìn một lúc, cũng không nhìn thấy được điểm gì bất bình thường cả.
Bé đành phải tạm thời không xử lý quỷ xảo quyệt, nhìn về phía cô gái nhảy lầu đang im lặng đứng ở bên cạnh —— Tống Nguyệt Thanh.
“Chị gái, chị chết như thế nào vậy?” Túc Bảo mềm giọng hỏi.
Chỉ cần nó có thể thoát ra thì nó sế có thể chạy ra rất xa.
Trước khi trốn đi nó muốn đánh lén Túc Bảo một phát, ném cô gái nhảy lầu lên người Túc Bảo... Xem thử phán đoán của nó có đúng hay không!
Nhưng mà nó không chú ý tới, Hắc Ngọc bị Túc Bảo nắm chặt trong tay, đang bị hồ lô linh hồn cắn nuốt, hấp thu...