Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 274: trẻ con đừng hỏi mấy chuyện này




Nó nhăm nhe muốn chạy trốn nhưng lại phát hiện Túc Bảo đã đi tới trước mặt không biết từ bao giờ.

Quỷ xảo quyệt căm phẫn: "Ngươi không có đạo đức của người học võ gì hết!”

Túc Bảo đốp chát: "Ta không có thật mài! Vì sao ta phải có?"

Quỷ xảo quyệt: "...

Cuối cùng, quỷ xảo quyệt bị ba thanh kiếm gỗ đào đóng đỉnh vào mặt lưới Phược Linh.

Túc Bảo giống quấn nó lại như gói bánh chưng, bảo đảm nó muốn chạy cũng không được.

Tô Dục Tích nhích lại gần Túc Bảo, lúc này cậu bé mới thấy rõ bộ mặt thật của quỷ xảo quyệt.

Là một người đàn ông gầy gò với hốc mắt lõm sâu và xương gò má nhô cao, đầu thắt bím tóc, mặc áo. choàng đỏ như trang phục thái giám thời nhà Thanh.

Túc Bảo gọi: “Dì đào hoa ơi, trên người nó có thứ tốt, mau tìm.”

Quỷ đào hoa không nói hai lời lập tức đi lên kiểm tra một phen, vừa làm vừa lảm nhảm: “Thứ tốt? Nó thì có thứ gì tốt chứ..."

Dứt lời, nó sờ tới địa phương không nên sờ, sau đó ngạc nhiên reo lên: “Ôi chu choa mạ ơi, là thái giám thiệt nèI”

“Thì ra thái giám là như thế này!”

"Chậc chậc, chậc chậc chậc chậc..."

Quỷ xảo quyệt bị trói chặt căm phẫn ngút trời, thét chói tai: "Cút!"

Nó vô cùng nhục nhã, chưa bao giờ gặp được ai vô sỉ như vậy hết

Quỷ nhu nhược thấy một màn này bỗng kẹp lấy đầu gối theo bản năng... 

Túc Bảo: °n°

Hình như dì đào hoa đang kiểm tra thứ kì quái gì đó, ý bé là tìm pháp bảo có thể giúp quỷ xảo quyệt “tàng hình” cơ màI

Quỷ đào hoa vừa lắc đầu vừa tìm kiếm: "Yên tâm, bà đây không có hứng thú với nhúm thịt kia của nhà ngươi, vừa xấu vừa nhỏ còn không có cả trứng, bà xxx ngươi làm cái gì!”

Quỷ xảo quyệt: "...”

Ánh mắt quỷ đào hoa chợt sáng ngời, nó móc ra một vật hình tròn đen như mực, trông dáng vẻ khá giống ngọc thạch từ lồng ngực quỷ xảo quyệt.

“Tìm được rồi nay!" Nó lấy viên ngọc đen ra, đưa cho Túc Bảo.

Túc Bảo quan sát, không nhìn ra cái gì, chỉ có thể tạm thời cất đi đã.

Quỷ xảo quyệt đã tuyệt vọng.

Chỉ nghe Túc Bảo hỏi: "Nói đi, ngươi chết thế nào, sao lại biết ta?”

Nó nghẹn khuất quay đầu: "Muốn chém muốn giết hay róc thịt tùy ngươi, ta sẽ không bao giờ...”

Túc Bảo duỗi cổ tay ra: “Há?”  

Quỷ xảo quyệt quay đầu theo bản năng, kết quả va phải cổ tay Túc Bảo, bị dây đỏ đánh đến mặt mũi sưng vù.

Nó cắn răng: "Ta tuyệt đối..."

Túc Bảo bỗng đè đầu nó lại, đẩy mạnh về phía sợi dây đỏ.

Xèo... Một tia sáng đỏ chớp lóe.

Quỷ xảo quyệt bầm dập tóc tai bù xù, cơ thể tê dại: Mịa nó vậy cũng được á?


*Tức là tự cắt của quý đó.

'Túc Bảo mờ mịt: "Tự xoẹt xoẹt? Xoẹt xoẹt như thế nào?”

Ý nó là sao nhỉ...

Quỷ đào hoa ho khùng khục: “ y dà Túc Bảo, trẻ con đừng hỏi mấy chuyện này...”