Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 272: Mày còn dám cãi lời †ao




Lâm Phong bước từng bước tới gần Túc Bảo: “Mày là đồ vô ơn! Ông đây vất vả nuôi mày khôn lớn, cuối cùng thì mày trả ơn tao thế nào hả? Chẳng những không đón tao về nhà họ Tô dưỡng lão, còn để cậu cả mày tống tao vào ngục!”

“Không có tao thì mày có thể sinh ra thuận lợi rồi lớn đến ba tuổi chắc?”

Lâm Phong nhìn Túc Bảo đăm đăm, đáy mắt chất chứa nỗi oán hận: “Chẳng phải mày biết thu quỷ ư? Nào, có bản lĩnh thì thu phục tao đi!”

'Túc Bảo vô thức lùi về sau một bước.

Cô bé không khỏi nhớ đến những ngày còn ở nhà họ Lâm.

Sau khi mẹ qua đời, cô bé muốn được ba ôm vào. lòng, nhưng lại bị ba nóng nảy đẩy ra.

Bé hái một bông hoa đẹp trong vườn, vui vẻ đem tặng ba, kết quả ba cô bé ném hoa vào thùng rác.

Trong một ngày trời đổ tuyết trắng xóa, Lâm Phong bắt cô bé quỳ ở sân, còn đánh cô bé suýt chết...

Kỷ Trường nhìn thấy vẻ mặt của Túc Bảo lúc này, lòng hắn chùng xuống. 

 Hóa ra tâm ma của Túc Bảo nằm ở đây.

Cũng đúng, cách đây một năm, cô bé chỉ là một đứa nhỏ 3 tuổi, ở cái tuổi quyến luyến bịn rịn ba mẹ nhất thì cô bé phải chịu cảnh mẹ mất, ba ngược đãi.

Có lẽ ngày tháng sống ở nhà họ Tô đã khiến Túc Bảo dần quên đi vết thương lòng, nhưng dù sao cũng là bóng đen tâm lý tuổi ấu thơ, tổn thương mà cô bé từng phải chịu đựng sẽ chẳng thể biến mất hoàn toàn.

Quỷ xảo quyệt quả nhiên quá gian xảo, hình như nó đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến tìm Túc Bảo, đến quỷ hồn của Lâm Phong mà nó cũng tìm rồi kéo đến đây được.

Quỷ hồn Lâm Phong chưa tiêu tán hoàn toàn, tuy bị biến thành “quần áơ, nhưng vẫn còn sót lại ý thức.

Nó đang oán giận và chỉ trích Túc Bảo.

“Tao thảm hại như này đều do mày hại!”

“Đúng là tao đã đánh mày, nhưng có người ba nào không đánh con không? Dù tao làm sai thế nào thì cũng có ơn dưỡng dục mày!”

Quả thật Lâm Phong chết quá thảm, chết rồi còn bị Mộc Quy Phàm đào huyệt, tro cốt cũng bị hất lên.

Đây gọi là gì?

Đây gọi là tan xương nát thịt! 

Một khi xương cốt hóa bụi, Lâm Phong chẳng thể đi đầu thai, chỉ đành tự sinh tự diệt trong ba tầng trời đất, cuối cùng chẳng còn lưu lại gì.

Nó thảm hại như vậy, Túc Bảo lại sống tốt dường ấy, tại sao chứ?

'Túc Bảo mím môi, lắc đầu nói: “Không, không phải do Túc Bảo hại... không phải do Túc Bảo hại!”

Cô bé lấy hết can đảm nhìn Lâm Phong: “Ác giả ác báo, trên đời này cũng không có câu Tà ba thì nhất định sẽ đánh con cái của mình, chú gạt con!”

Lâm Phong sững sờ, quát to: “Mày còn dám cãi lời †ao"

Giống như khi còn sống, Lâm Phong không nói hai lời mà tiện tay vớ bừa món đồ nào đó rồi ném mạnh về phía Túc Bảo!

Túc Bảo không chịu đựng như trước, khéo léo né đi. Đáy mắt Túc Bảo phảng phất sự kiên nghị, cô bé không còn là đứa trẻ mặc cho Lâm Phong ngược đãi mà không dám đánh trả nữa.

Thấy Túc Bảo như vậy, Lâm Phong càng tức giận.

Nó hét to rồi nhào tới: “Ông đây nuốt sống mày!”

Kỷ Trường toát mồ hôi, không biết Túc Bảo có thể hạ quyết tâm diệt Lâm Phong không? 

Đây có lẽ là lựa chọn khó khăn nhất, Lâm Phong đã nói một câu rất đúng, ít nhất nó có ơn dưỡng dục với Túc Bảo.

Rốt cuộc có nên diệt quỷ hồn của ba nuôi không?

'Trẻ con nhìn nhận người ba từng ngược đãi chúng như thế nào?

Kỷ Trường không phải chờ đợi quá lâu, chỉ thấy Lâm Phong nhào tới, còn Túc Bảo giơ tay lên....

Sợi dây màu đỏ trên cổ tay phát ra ánh sáng màu đỏ, đánh bay Lâm Phong !

Lâm Phong kêu thảm một tiếng rồi nện mạnh xuống tấm lưới đỏ.

Căn phòng này được Túc Bảo dệt nên tấm lưới trói buộc linh hồn dày đặc, không quỷ hồn nào có thể tháo chạy, tất cả đều tùy thuộc vào sự lựa chọn của cô bé.

Máu tươi phun ra từ miệng Lâm Phong nhanh chóng biến thành sát khí, trông vô cùng thảm hại.

Túc Bảo đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn Lâm Phong.


Xem đi...

Người khác không hiểu Túc Bảo, lẽ nào nó cũng không hiểu cô bé?

Từ bé đến lớn, thứ con nhóc này khao khát nhất chính là tình yêu của nó.

Con nhóc này tuyệt đối không thể xuống tay diệt nó được!