Cậu không thể gia nhập bất cứ câu lạc bộ nào vì cậu là trẻ con, cuối cùng cậu phải mạo danh người trưởng thành để làm một blogger tự do chuyên đào tạo game...
Sau đó, nữ quỷ phòng cách vách trở thành khách hàng được cậu đào tạo....
“Không có gì.” Tô Tử Tích trầm mặc mím môi.
'Túc Bảo lặng lẽ bấm ngón tay, gương mặt nhỏ lộ vẻ nghiêm túc, cô bé nói: “Em bói một quẻ, anh sắp gặp nguy hiểm. Anh ơi, thể diện quan trọng hay tính mạng quan trọng đây?”
Tô Tử Tích: “...”
Cậu trừng mắt nghỉ ngờ Túc Bảo cố ý nói vậy.
Cậu mím môi, cuối cùng nói: “Anh chính là Mộc Tân Nhật Mộc Cấn.”
Lần này đến lượt Túc Bảo há hốc miệng: “Anh ơi tên anh là Tô Tử Tích, sao có thể là Mộc Tân Nhật Mộc Cấn."
Lòng Tô Tử Tích rối như tơ vò, cậu lấy ra một tờ giấy rồi viết tên Tử Tích tách ra một chút, cuối cùng thành cái †ên Mộc Tân Nhật Mộc Cấn.
Túc Bảo thông cảm nhìn Tô Tử Tích: “Chẳng trách chị gái nhảy lầu bám lấy anh.”
'Tô Tử Tích khó lòng chấp nhận sự thật này: “Anh chỉ là một cậu nhóc thôi!”
Cậu chỉ muốn chơi game để kiếm chút tiền tiêu vặt thôi, có cần phải thế không hả?
'Tô Tử Tích cảm thấy game đã trở thành bóng đen tâm lý với cậu...
Túc Bảo lắc đầu: “Chị gái nhảy lầu không quan tâm anh là cậu nhóc đâu, ai bảo từ đầu anh không thành thật làm gì?”
'Tô Tử Tích: Mẹ kiếp.
Lần đầu tiên Tô Tử Tích cân nhắc một vấn đề, có lẽ cậu đã sai thật rồi...
Túc Bảo an ủi: “Nhưng không sao, cái tên mà chị gái nhảy lầu viết trên cuốn sổ màu đỏ không phải tên thật của anh, chị nữ quỷ cũng đâu biết ngày sinh và bát tự của anh.”
Vì vậy, nữ quỷ chỉ có thể bám lấy Tô Tử Tích và khiến cậu gặp ác mộng thôi.
Nếu viết tên thật của Tô Tử Tích thì bây giờ chưa chắc cậu có thể bình yên đứng ở đây với Túc Bảo rồi.
“Thế phải làm sao?” Tô Tử Tích không khỏi vò đầu bứt tai.
Trước khi tới đây, cậu hoàn toàn không nghĩ tới mọi chuyện lại thành ra như này.
Thậm chí cậu còn nửa tin nửa ngờ về sự tồn tại của ma quỷ.
Túc Bảo nhìn Tô Tử Tích, nghiêm túc nói: “Đừng sợ, có Túc Bảo ở đây mài”
Tô Tử Tích ngẩn người.
Lúc này, ánh mắt cô em gái chỉ cao tới vai cậu đang đong đầy sự chân thành và nghiêm túc, Tô Tử Tích nhìn thôi cũng vô cớ thấy yên tâm.
'Tô Tử Tích không nói thêm gì nữa.
Đêm đến.
Đào Hoa Túc chìm vào yên ăng, không gian tĩnh lặng tới mức nơi này như không tồn tại ở thế gian.
Trong hành lang dài, đèn chiếu sáng trên trần nhà được đặt cách nhau hai mét, ngọn đèn không sáng lắm nên hành lang cứ mờ mờ ảo ảo.
Thậm chí, ai nhìn vào hành lang này còn có ảo giác đây là đường xuống địa phủ.
“Túc Bảo, không sao chứ?” Tô Tử Tích nhìn hành lang dài tít tắp, tim như vọt lên cổ họng.
Túc Bảo ra hiệu ok.
Lúc này, cánh cửa phòng bên bỗng kẽo kẹt một tiếng mở ra.