Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 198: Cô bé xa lạ




Người phụ nữ trung niên bị khống chế không cho xuống sông, lập tức nhào tới bên thi thể được bao phủ bởi tấm vải xanh. Bà ta vén tấm vải xanh lên, quả nhiên nhìn thấy rõ gương mặt của con gái mình.

Bà ta như bị rút hết sức lực ngồi phịch xuống, điên cuồng đấm đá Cao Phi - người ở gần bà ta nhất!

“Các người làm cái gì để kiếm cơm thế hả? Sao bây giờ mới kéo được con gái tôi lên! Chẳng phải vớt người đơn giản lắm ư! Các người đều là đồ bỏ đi, làm gì mà tìm kiếm suốt một ngày một đêm thế hả! Chính các người đã hại chết con gái tôi!”

“Các người đáng chết, đáng chết!!!”

Bà ta vừa la hét vừa khóc, Cao Phi chỉ thấy lòng khó chịu quá đỗi.

Suốt một ngày một đêm anh ấy không chợp. mắt, thân là nhân viên cứu hộ, niềm vui khi tìm thấy người còn sống có thể chữa lành hoàn toàn tâm trạng nặng nề khi tìm thấy xác chết. Thế nhưng, lần cứu hộ này có một xác chết đã đành, còn bị người thân của nạn nhân mắng mỏ, trong lòng Cao Phi càng thêm khó chịu.

Khi mới gia nhập đội cứu hộ, Cao Phi tràn đầy nhiệt huyết. Dần dà, những lời xúc phạm và oán trách của người thân nạn nhân đã dập tắt nhiệt huyết ban đầu của anh, anh chỉ cảm thấy mờ mịt...

Công việc mà anh ấy đang làm thực sự có ý nghĩa ư?

Lúc thuyền cập bến, người phụ nữ trung niên vẫn khóc và chửi bới. 

Mộc Quy Phàm đang ăm Túc Bảo đợi trên bờ, nghe tin đã vớt được người, quần chúng ăn dưa tụ tập mỗi lúc một đông.

Nghe người phụ nữ trung niên mắng mỏ, trong lòng Túc Bảo rất khó chịu.

“Không được mắng người!” Túc Bảo tức giận nói to: “Dì mới vô dụng! Vô dụng nhất chính là dì! Dì vừa gây rối vừa không nghe lời khuyên lơn mà chỉ biết chỉ trích người khác, dì là kẻ nhu nhược!”

Cô bé tức giận đến mức lôi luôn câu: 'Dì là một kẻ nhu nhược” từ phim truyền hình ra để mắng.

Túc Bảo chỉ cảm thấy không thích nổi dì này, dù dì ấy mất con gái rất đáng thương thì cũng không nên mắng người như vậy chứ!

Đám đông đều gật đầu.

“Đúng nha, thành viên đội cứu hộ cũng vất vả lắm, Ba trong số năm chiếc thuyền trục vớt là của đội cứu hộ Blue Sky. Đội cứu hộ Blue Sky bao gồm những người cứu hộ tự nguyện, họ chẳng lấy tiền lấy đồ gì của mình, còn dũng cảm xông lên cứu người, chị măng gì thế hả???”

“Giúp đỡ chị đến mức này rồi còn có lỗi hả???”

Mấy người nóng nảy còn mắng luôn người phụ nữ trung niên: “Tôi thấy người làm mẹ như chị mới đáng bị mắng ấy! Lế nào không biết trông chừng con gái mình sao? Xảy ra chuyện thì quay ra măng người khác?”

Mấy người chuyên giảng hòa vô nguyên tắc lại khuyên: “Thôi bỏ đi, người ta mất con gái mà...”

Mộc Quy Phàm mím môi, lạnh lùng nhìm đám người đang ầm ï. Máu tanh và tình người luôn hiện hữu trong thế giới của anh nên anh đã sớm thờ ơ hờ hững với những người xa lạ này.

Nhưng, Túc Bảo bỗng vùng ra khỏi vòng ôm của anh rồi chạy tới bên cạnh người đàn ông trẻ đang lặng lẽ cúi đầu thu dọn đồ đạc.

Cao Phi đang thu dây thừng, cảm xúc nặng nề đè nén lồng ngực khiến anh ấy không thở nổi.

Công việc cường độ cao kết thúc thì toàn thân anh ấy mới thả lỏng, lúc này anh ấy chỉ thấy vô cùng mệt mỏi.

Bỗng một bàn tay nhỏ bé đột nhiên năm lấy tay anh ấy.

Cao Phi sửng sốt.

Một cô bé ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Anh ơi, cảm ơn anh, anh vất vả rồi!” 

“Anh ơi, anh là tuyệt nhất đó! Anh lợi hại như siêu anh hùng vậy! ”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô bé con và đôi mắt trong veo thuần khiết của bé, Cao Phi lập tức đỏ mắt.

“Cảm ơn..."

Mộc Quy Phàm bước tới ãm Túc Bảo, nói: “Đi thôi conl”

Túc Bảo vãy tay tạm biệt, Cao Phi cũng vội vẫy tay chào.

Trong đầu anh bỗng vang lên lời hát “ai nói đứng ở nơi sáng mới được xem là anh hùng?”


“Lễ nào tôi nói sai ư? Nếu bọn họ cứu người sớm một chút thì con gái tôi đã không chết rồi....”

“Hu hu, đều do các người hại chết con gái tôi, Quân Nhi của tôi...”

Gió thổi tung tấm vải xanh che xác chết nữ, để lộ khuôn mặt tái nhợt với đôi mắt mở to của cô gái...

Không ai nhìn thấy, con ngươi của xác chết di chuyển một hồi, sau đó mới bất động.