Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 195: Cậu xuống đó rồi à




Mộc Quy Phàm quay đầu, tiếng gió ù ù bên tai, nhưng anh không nhìn thấy người vừa hét câu có người rơi xuống nước' ban nãy nữa.

Nhưng vì có tiếng kêu cứu nên chẳng mấy chốc. đã có người vây xem.

"Mau, có người rơi xuống nước rồi!"

"Cứu. .. Mau đi cứu người, ai biết bơi, mau xuống cứu người đi!"

“Mau gọi thuyền trục vớt thi thể bên kia...”

Vài người lo lắng kêu lên, bờ sông bên này vốn ít người mà lúc này đây đã có 7-8 người vây quanh, trong đó còn có vài blogger dùng thiết bị để livestream.

Bờ sông bỗng chốc ồn ào sôi nổi.

“Trời ơi! Các fans cứng ơi, có người rơi xuống nước rồi! Phải làm sao đây, Streamer không biết bơi! Mau cứu người đi” Đây là tiếng kêu lo lắng.

“Có người rơi xuống nước rồi nè, trời ạ con sông này bị làm sao thế nhỉ, suốt ngày có người rớt xuống sông...” Đây là một câu hỏi đầy bất ngờ và mong mỏi chờ ăn dưa.

“Streamer không biết bơi đâu nha...Ôi ôi, cảm ơn anh trai này đã tặng chiếc Ferrari, ôi sao còn có anh trai tặng cả đồ lễ hội thế này! Streamer... Streamer lần này nhất định phải liều mạng xuống nước xem sao, các anh em hãy cầu nguyện cho tôi nhé!” Đây là Streamer không có giới hạn đạo đức, nhân lúc cháy nhà hôi của nhận quà tặng từ fans....

Giữa đám đông ồn ào, một người đàn ông trung niên nhanh chóng cởi đồ, toan nhảy xuống nước.

Một số blogger lập tức quay máy ảnh của họ về phía người đàn ông trung niên.

Túc Bảo vội kéo ống quần ông ta, nói: “Chú ơi đừng xuống đó!”

Người đàn ông tưởng Túc Bảo lo lắng cho mình nên nói: “Yên tâm đi, chú biết bơi mài”

Túc Bảo cuống lên: “Không được, dưới nước có nguy hiểm đấy... ”

Túc Bảo không chịu buông tay, ánh sáng từ sợi dây đỏ phát ra nên sức lực của cô bé mạnh đến mức người đàn ông kia không văng ra được.

Người bên cạnh sốt ruột nói: “Ơ con bé này sao thế nhỉ? Sao lại làm trì hoãn việc cứu người? Phụ huynh đâu? Đây là con cái nhà ai thế?”

Mấy người lớn lần lượt đi tới, toan kéo Túc Bảo ra.

Mộc Quy Phàm vừa từ vùng đầm lầy bên sông đi lên, trông thấy mấy người lôi kéo Túc Bảo thì lạnh lùng quát: “Ai dám động vào con gái tôi!”

Đám người kia giật thót, vô thức buông tay.

Mộc Quy Phàm quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nói: “Không ai rơi xuống nước hết, tôi đã kiểm tra rồi”

Đám người sững sờ nhìn quần áo ướt sũng của Mộc Quy Phàm.

Người đàn ông trung niên vội hỏi: “Cậu xuống đó rồi à?”

Mộc Quy Phàm gật đầu: “Tôi xuống rồi, không ai rớt xuống sông hết.”

Mọi người chỉ cảm thấy khó hiểu và mù mờ.

Vốn dĩ ban nãy Mộc Quy Phàm đã hứa với Túc Bảo rằng anh chỉ qua vùng đầm lầy kiểm tra, sẽ không tùy tiện xuống sông. Trước khi xuất phát từ nhà tới sông Ung Giang, Túc Bảo cũng cho Mộc Quy Phàm một lá bùa màu vàng.


“Quân Nhi, mẹ ở đây, Quân Nhi...

“Quay lại!” Mộc Quy Phàm lạnh lùng quát.

Nhưng người phụ nữ trung niên hoàn toàn không nghe lời khuyên, ra sức lao xuống nước.