Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 183: Còn hai đứa nữa!




Ngay khoảnh khắc Túc Bảo vui mừng reo lên, một tiếng "cạch" vang lên, bà cụ Tô mở cửa phòng ra.

Bà ấy ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó cau mày: "Trễ vậy rồi còn đứng tụ tập ở đây làm gì? Không đi ngủ hả?"

Tô Nhất Trần mím môi: "Bọn con... đang nói chuyện phiếm ạ""

Bà cụ Tô càm ràm ngay: "Đêm hôm khuya khoắt còn nói chuyện phiếm gì nữa? Con không ngủ cũng phải cho con bé ngủ chứ! Trẻ con không ngủ thì sao mà phát triển chiều cao được? Quậy quái"

"Còn hai đứa nữa!" Bà cụ Tô trợn mắt nhìn Mộc Quy Phàm và Tô Nhạc Phi: "Bây cũng hùa theo chung vui làm gì hả?"

Tô Nhất Trần khó ngủ từ trước đến nay, thức đến ba bốn giờ sáng mới ngủ là chuyện như cơm bữa, chuyện này thì bà ấy biết.

Nhưng còn Mộc Quy Phàm và Tô Nhạc Phi thì đang làm cái trò gì đây?

Trông dáng vẻ của bà cụ như đang chuẩn bị lấy cây chổi lông gà để đánh người vậy.

Mộc Quy Phàm vội vã giơ tay lên: "Ôi ôi, bác Tô, con vô tội mài"

Suốt cả buổi tối hôm nay anh chỉ là người qua đường thôi mà?

Anh không hề tham gia vào chuyện gì cả! Bà cụ Tô cầm cái dép dưới chân lên.

Người nào người nấy ba chân bốn chẳng bỏ chạy, trở về phòng của mình, ai nấy cũng vô cùng "sợ hãi".

Túc Bảo lè lưỡi, kéo Tô Cẩm Ngọc bỏ chạy: "Bà ngoại giận rồi, mau chạy thôi!"

Bà cụ Tô hừ lạnh một tiếng, buông cái dép xuống, nhìn hành lang vắng hoe một cách bất đắc dĩ.

Thật là, lớn to đầu thế rồi mà còn để người khác phải lo lắng nữa.

Sau này lỡ bà ấy không còn thì cái nhà này sẽ thế nào đây...

Bà cụ Tô điều khiển xe lăn về phòng, bà ấy kéo áo choàng lại, bóng lưng có chút buồn bã và cô độc.

Tô Cẩm Ngọc cứ đi được một chốc là quay đầu lại, đôi mắt ngấn lệ, nhìn bà cụ Tô một cách chăm chú đến mức không nỡ rời mắt, mãi đến tận khi bà cụ đóng cửa phòng mới thôi.

Không sao hết, không sao hết.

Cô vẫn còn thời gian mà, đến ngày mười bốn tháng bảy lận, cô vẫn còn thời gian để nói lời tạm biệt với mọi người...

Sau khi về phòng, bà cụ Tô lại trăn trọc mãi không ngủ được.

Bà ấy lặng lẽ nhìn trần nhà, nghĩ sáng mai sẽ làm món gì cho Túc Bảo ăn sáng, nghĩ sau khi bé lên nhà trẻ sẽ lớn nhanh như thổi, rồi tiếp đó nên cho bé học trường tiểu học nào đây?

Lên tiểu học rồi, Túc Bảo thông minh như vậy, chắc hẳn bé sẽ theo kịp chương trình học nhỉ? Ít nhất sẽ không khiến người ta phải lo lắng như Hân Hân nhỉ?

Càng nghĩ càng khó ngủ, bà cụ Tô thấy ông cụ Tô năm cạnh vẫn ngủ say như chết, miệng ngáy khò khò thì bực mình đến mức hất một chân, đá ông cụ Tô một phát.

Đó là hành động theo bản năng của bà cụ, chính bản thân bà cụ Tô còn không nhận ra chân mình vẫn còn cử động để đạp người khác được. Bà ấy vẫn còn đang mải mê lo cho chuyện sau này của Túc Bảo, hoàn toàn không chú ý tới điều khác lạ đó.

Ông cụ Tô trở mình, thuận tiện kéo chiếc chăn mỏng qua đắp.

Bà cụ Tô nhỏ giọng mắng: "Ngủ ngủ ngủ! Ồn cỡ đó mà cũng không đánh thức nổi ông, ngủ gì ngủ như heo vậy!"

Ông cụ Tô: "Khò khò... khò khò...

Bà cụ Tô: "...."

Bà ấy cạn lời chẳng biết nên nói gì. Nói thật chứ lúc còn trẻ, mỗi lần đọc truyện miêu tả "XXX ngủ say như chết" là bà ấy lại thấy khoa trương, không ngờ sau này mình lại lấy một ông chồng có tài ngủ say như chết.

"Hây dà...'

Bà cụ Tô năm thao thức mãi mà không ngủ được, thế là bà ấy dậy xuống lầu chuẩn bị bữa sáng luôn.

Một đêm trôi qua, ngày hôm sau, cả Tô Nhạc Phi, Túc Bảo lẫn Tô Tử Du đều không dậy sớm nổi.

Tô Nhất Trần còn bình thường, anh đã quen với việc ngủ muộn dậy sớm, thế nên sáng nay vẫn dậy được như thường.

Còn ông cụ Tô thì sảng khoái tinh thần, vừa cầm tách trà uống vừa xụ mặt quở trách: "Thằng năm vẫn chưa chịu dậy à? Tô Tử Chiến và Tô Tử Du cũng vậy, bộ chúng nó bắt chước Tô Tử Tích đấy hả?"

"Mộc Quy Phàm đâu rồi?"

Tô Nhất Trần nhấp một ngụm trà đậm đặc, trả lời: "Đi chạy bộ rồi ạ"

Ông cụ Tô hừ một tiếng: "Nửa đêm hôm qua Tô Ý Thâm lại đi cấp cứu nữa đúng không?”

Về tình thì có thể tha thứ nhưng mấy đứa nhóc khác đang tuổi tràn trề tinh thần, bừng bừng sức sống, kết quả cả đám đều ngủ nướng, còn ra thể thống gì nữa?

Tô Nhất Trần không thèm ngước lên lấy cái nào, nói: "Túc Bảo cũng còn ngủ nướng."

Ông cụ Tô chỉ giữ câu này trong lòng chứ không nói ra. Bà cụ Tô cầm một giỏ bánh bao chiên nhỏ và điều khiển xe lăn điện đi ra, hỏi: "Tối hôm qua sấm đánh đấy, ông có biết không?"

Ông cụ Tô đơ ra, cau mày: "Thời tiết thế này mà cũng có sấm hả?"

Bà cụ Tô cà khia: "Đâu phải chỉ có mỗi sấm đánh thôi đâu, sân thượng bị bật tung luôn kìa, bộ ông không nghe thấy hả?"

Ông cụ Tô: "..."