Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 18




Trịnh Giai Yên tẩu thoát thành công cô liền đi đến gặp Đông Phương Mặc Quân tại một quán cafe vắng người

Cô đi đến trước bàn Đông Phương Mặc Quân đang ngồi

“Anh đến lâu chưa?”

Đông Phương Mặc Quân nhìn cô gái ăn mặc như nhân viên bán hàng, cách trang điểm cũng chẳng khác gì mấy bà thím, anh hoàn toàn không nhận ra người trước mặt mình chính là Trịnh Giai Yên cô em gái họ của mình.

Anh nghi hoặc hỏi:

“Cô là ai?”

Trịnh Giai Yên nhìn lại bản thân mình lúc này, quả thật anh không nhận ra cô thì chắc từ lúc cô bước ra khỏi phòng thay đồ thì hai tên vệ sĩ kia không có nghi ngờ gì.

Trịnh Giai Yên bỏ chiếc mũ trên đầu mình xuống nói “Là em!”

Đông Phương Mặc Quân nheo mắt lại nhìn cách ăn mặc của cô một lúc rồi đánh giá

“Sao bây giờ em mới đến? Lại còn cách ăn mặc và trang điểm này của em là sao? Đang chạy trốn nợ ai à?”

“Còn không phải là tại ý tốt của cái tên Phong Dạ Đình cho vệ sĩ đi theo em sao? Em cố gắng lắm mới thoát khỏi hai tên đó để đến đây gặp anh đấy”

“Vậy hai tên vệ sĩ đi cùng em đâu rồi?”

Trịnh Giai Yên đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: “Giờ này chắc hai tên đó đang ở trong đồn cảnh sát uống trà rồi”

“Ha Ha! Em đúng là biết cách làm khó người ta mà”

Trịnh Giai Yên không chút thương tiếc nào cô phun ra một câu vô cùng tàn nhẫn “Đáng đời bọn họ”

“Vậy em không biết làm vậy thì Phong Dạ Đình sẽ biết sao? Bắt hai tên vệ sĩ của anh ta vào trong đồn cảnh sát điều này chắc chỉ có mỗi em dám làm. Chắc bây giờ cậu ta đang rất tức giận, sai người lập tức bắt em về”

“Hừ! Cũng chẳng liên quan đến em, anh ta muốn làm gì thì làm em chẳng sợ. Bây giờ em chỉ muốn nhanh chóng tìm được bằng chứng để rời khỏi nơi đó thôi”



“…”

“À! Mà em kêu anh điều tra giúp em tìm những người có mặt tại con đường xảy ra tai nạn ngày hôm đó anh đã tìm ra giúp em chưa?”

“Đương nhiên là rồi! Anh đã sai người đi điều tra cho em. Đây là tất cả những người đã có mặt tại hiện trường ngày hôm đó”

Đông Phương Mặc Quân đưa cho cô một tập tài liệu những người có mặt tại hiện trường

“Lát nữa anh sẽ đưa em đến từng nhà bọn họ”

“Được rồi! Vậy chúng ta mau đi thôi.”

Ngày hôm xảy ra tai nạn đó có rất nhiều người đã có mặt, nên Trịnh Giai Yên chỉ đi đến nhà những người có mặt nhìn thấy toàn bộ sự việc đã xảy từ đầu đến cuối ra ngày hôm đó thôi.

Cốc…Cốc…Cốc

“Xin chào! Có ai ở nhà không ạ?”

Một người phụ nữ trung niên chạy ra mở cửa “Xin lỗi cô tìm ai vậy?”

Trịnh Giai Yên tươi cười niềm nở “Cháu chào dì, xin lỗi đã làm phiền dì vào giờ này ạ. Thật ra cháu muốn đến đây hỏi dì về vụ tai nạn xe cộ ở gần đây vào hai tháng trước ạ! Cháu nghe nói dì là người đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ngày hôm đó, nên đã mạo muội đến đây hỏi gì một vài câu hỏi.”

Dì trung niên nhìn hai người thanh niên trẻ trước mặt thì cũng vô cùng đồng ý mà phối hợp với hai người họ.

“Thật ra ngày hôm đó tôi cũng không biết gì nhiều chỉ thấy một cô gái đang đi qua đường mà không nhìn nên đã bị một chiếc ô tô lao trúng. Lúc đấy tôi đang đi trên đường về nhà trông thấy thì cũng không dám lớn tiếng, sợ sẽ gây phiền phức cho mình. Người điều khiển chiếc xe biết mình đã đâm trúng người liền sợ hãi rồi bỏ chạy…đúng rồi là một cô gái ăn mặc rấ sang trọng. Sau khi cô ta bỏ thì thì có một cô gái chạy đến…”

Dì trung niên nhìn Trịnh Giai Yên một lúc thì bất ngờ “Cô…cô chính là người cô gái đã chạy đến sau khi người gây ra tai nạn kia chạy đi…”

“Đúng…cô gái đó chính là cháu”

“Vậy tại sao cô lại đến đây hỏi tôi vụ tai nạn đó?”



“Thật không có gì dấu diếm dì, sau khi hung thủ gây ra tai nạn bỏ chạy, người có mặt lúc đấy chỉ có mỗi một mình cháu, sau khi mọi người chạy đến đã nghi ngờ cháu chính là hung thủ gây ra tai nạn đó. Mà người chứng kiến toàn bộ sự việc ngày hôm đó chỉ có mỗi một mình dì. Nên cháu mới đến đây tìm dì, để đi làm nhân chứng giúp cháu”

“Tại sao tôi lại phải tin lời hai người?”

Đông Phương Mặc Quân đứng bên cạnh lên tiếng “Nếu dì đồng ý giúp chúng cháu, thì cháu sẽ trả cho dì một triệu nhân dân tệ”

P/s: 1.000.000 NDT \= 3.296.151.676,00 VND

(Mình tìm hiểu qua google đó nha, tầm hơn ba tỷ gì đồng đó)

“…”

“Cháu nghe nói dì đang có một đứa con bị bệnh mà chưa có tiền để làm phẫu thuật, nếu dì đồng ý làm nhân chứng giúp chúng cháu thì cháu sẽ tìm bác sĩ nổi tiếng nhất thế giới nhận điều trị cho con dì. Và toàn bộ mọi chi phí phẫu thuật đều do chi cháu trả”

“Tôi…làm sao tôi có thể tin được hai người?”

“Dì à! Chúng tôi không phải là người xấu! Ngày hôm đó không phải chính dì đã thấy rồi sao” Trịnh Giai Yên

“Nếu gì không tin thì tôi sẽ đưa trước cho dì năm trăm nhân dân tệ” Nói xong Đông Phương Mặc Quân rút một tấm chi phiếu năm trăm nhân dân tệ ra đưa cho dì trung niên đó.

“Dì cứ suy nghĩ đi, đây là số điện thoại của cháu. Khi nào dì cần cứ gọi cho cháu” Trịnh Giai Yên

Hai người thấy di trung niên đờ đẫn đứng đó cũng không nói gì nữa mà lặng lẽ rời đi. Khi họ chuẩn bị ra khỏi cửa thì dì trung niên bất chợt gọi lại:

“Khoan đã…không phải chỉ làm nhân chứng thôi sao? Tôi đồng ý với hai người”

Trịnh Giai Yên ngạc nhiên, cô nhìn Đông Phương Mặc Quân rồi lại nhìn dì trung niên đó vui vẻ nói “Tốt quá rồi!”

“Nhưng hai người phải giữ lời hứa điều kiện trước đó đã nói với tôi chữa bệnh cho con tôi và cho tôi một triệu nhân dân tệ.”

Đông Phương Mặc Quân nhìn dì trung niên nói: “Tất nhiên rồi! Trong ngày hôm nay con của dì sẽ được chuyển đến phòng bệnh VIP. Và sang tuần là có thể tiến hành phẫu thuật được”

“Cảm ơn hai người!”