Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 103: NGOẠI TRUYỆN




Từ khi có thêm Minh Triết là thành viên mới trong gia đình, Phong Dạ Đình chính thức trở thành người đàn ông của gia đình. Khi mọi việc nặng hay nhẹ từ thay tã pha sữa cho con anh đều rất thành thục.

Giai Yên thì lại được anh cưng chiều hết mực ngoài những lúc phải cho con bú ra thì hầu như cô lại chẳng phải động tay vào việc gì. Nhưng kể từ khi có cậu bé thời gian cô dành cho con còn nhiều hơn cả cho anh khiến cho Phong Dạ Đình cảm thấy rất tủi thân.

Buổi tối Phong Dạ Đình từ thư phòng quay trở lại phòng ngủ thấy Giai Yên đang vén áo lên cho con ti thì anh lại nhíu mày oán trách

"Bà xã em có thể để ý tới anh một chút được không? Em dành hết thời gian cho con như vậy thật không công bằng mà."

"Thật là anh còn ghen tỵ với con nữa."

"Em là của anh, anh không thể nhường nó cho em được, nó còn chạm vào chỗ anh thích nữa thật là đáng ghét mà!"

Giai Yên đỏ mặt lườm anh "Anh có thể đừng so đo với con nữa được không?"

Phong Dạ Đình hậm hực lườm đứa bé đang mở to mắt ti sữa của cô anh không làm gì được liền bỏ đi quay người vào trong nhà tắm.

Một lúc sau…

Phong Dạ Đình bước ra trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang eo che đi phần bên dưới, còn bên trên từng đường nét cơ thể rắn chắc hiện ra thi thoảng còn có những giọt nước nhỏ xuống trông vô cùng quyến rũ.

Giai Yên nhìn lướt qua cô đỏ mặt liền ngoảnh sang chỗ khác, Phong Dạ Đình nhìn qua nôi thấy tiểu Triết đã ngủ say anh liền nở một nụ cười mờ ám.

Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh cô tủi thân trách móc "Vợ à! Em thật bất công khi chỉ quan tâm đến tiểu Triết mà không để ý đến anh"

"Anh thật là già rồi mà vẫn còn ghen tỵ với con!"

"Hôm nay em phải bù đắp lại cho anh"

Dứt lời Phong Dạ Đình vứt chiếc khăn trên đầu xuống đè Giai Yên lên giường hơi thở nóng bỏng của anh phả vào lỗ tai cô khiến cả người cô rùng mình.

"Á…!"

"Phong Dạ Đình! Con…con vẫn còn đang ở bên cạnh đấy, lỡ con thức thì phải làm sao?"

"Yên tâm anh sẽ nhẹ nhàng mà!"

"Không được…ứm…ư…!"

Cô chưa kịp nói Phong Dạ Đình đã cúi xuống chặn miệng cô lại, môi lưỡi anh tiến quân thần tốc khuấy đảo bên trong khoang miệng thơm tho của cô.

"Ư…ưm…ưm…!"

Vì nụ hôn quá bất ngờ Giai Yên chưa kịp phản ứng lại cô đã xụi lơ trong lòng anh, ngón tay run rẩy nắm chặt lấy bả vai anh.

Nụ hôn kéo dài rất lâu Phong Dạ Đình cảm nhận được cô thiếu dưỡng khí anh mới luyến tiếc buông tha đôi môi cô ra rồi từ từ trượt xuống cổ mớn trớn rồi lại lướt qua xương quai xanh. Đến khi Giai Yên cảm nhận được tay anh luồn vào quần áo mình cả người cô như có một dòng điện chạy qua.

"Phong Dạ Đình…anh…a"

"Gọi anh là gì hửmmm?" Hơi thở của anh phả bên tai cô, giọng nói khản đặc.

"Ông…ông xã…!" Khuôn mặt Giai Yên đỏ ửng đôi môi mấp máy vì lời đe doạ của anh.



Giọng nói mềm nhũn của Giai Yên chẳng khác nào một loại thuốc kích thích gây nghiện khiến cho Phong Dạ Đình không thể nào kìm chế nổi d ục vọng nguyên thuỷ sâu bên trong con người anh.

Bàn tay anh vuốt ve dọc cơ thể cô đến khi anh ngước lên nhìn khuôn mặt ửng đỏ vì đã động tình của cô. Phong Dạ Đình liền không chần chừ mà tháo một dây váy xuống để lộ ra một bên lớp áo lót màu trắng kem che đi nơi cao vút kia. Bên kia cũng nhanh chóng được anh tháo nốt ra, chiếc váy từ từ dần được cởi ra khỏi cơ thể cô.

Đã lâu không được ngắm nhìn cơ thể Giai Yên, quả nhiên từ khi sinh Minh Triết thân hình cô đã có da có thịt hơn rất nhiều. Nhưng cô ăn thế nào cũng không béo, lúc sinh Minh Triết ra Giai Yên mới tăng được có hai cân, bây giờ là được 45kg quả thật khiến Phong Dạ Đình cảm thấy nuôi cô còn khó hơn cả nuôi Minh Triết nữa.

Giai Yên ngượng ngùng khi Phong Dạ Đình cứ nhìn cô lâu như vậy, cô liền đưa tay lên che mắt anh lại

"Đừng…đừng nhìn nữa mà!"

Phong Dạ Đình biết cô đang ngại, anh mỉm cười kéo bàn tay trên mặt anh xuống, rồi tiện thể cầm tay cô hôn lên mu bàn tay của cô.

"Trong mắt anh em luôn là đẹp nhất!"

Chỉ một câu khen ngợi đơn giản cũng khiến Giai Yên lúng túng không biết phải đối diện với anh như thế nào.

Giai Yên lảng tránh ánh mắt đầy tình ý của Phong Dạ Đình đang dán lên cơ thể mình. Lúc này đột nhiên đằng sau lưng cô lanh lảnh kêu lên một tiếng

"Cạch!"

Móc áo lót của Giai Yên bị Phong Dạ Đình cởi ra, chiếc áo lót trên người cô dần dần tuột xuống.

Giai Yên chấn động mở to mắt nhìn Phong Dạ Đình nhưng anh đã nhanh chóng cúi xuống ngậm một bên ngực của cô vào trong miệng nhấm nháp hương vị ngọt ngào mềm mại từ ngực cô.

"Ư…ưm…ưm…!"

Giai Yên bất giác đưa tay lên đẩy đầu anh ra khỏi nơi đó, nhưng cô có làm cách làm cũng thể thể đẩy anh ra được.

Đã thế lực anh hôn càng ngày càng mạnh những giọt sữa chảy vào trong miệng, vô cùng kích thích.

"Ư…Ưm…không…không được!"

Giai Yên cố gắng đẩy mạnh anh ra, lúc này Phong Dạ Đình mới buông tha anh ngước lên nhìn cô khàn giọng nói:

"Đã đến lúc cho tiểu Triết cai sữa rồi! Anh đã nhường em cho thằng bé suốt sáu tháng, cũng đến lúc anh phải đòi lại em về bên cạnh mình rồi."

"Anh…anh…thật là…!"

"Ngoan! Anh nhịn lâu lắm rồi, thật sự rất khó chịu. Cứ mỗi lần nhìn thấy em cho tiểu Triết ti là anh lại không khỏi ghen tỵ đấy em có biết không hả?"

Phong Dạ Đình vừa nói bàn tay anh đặt lên ngực cô xoa bóp nhẹ nhàng, rồi lại lướt xuống bên dưới cách lớp quần lót xoa nắn nơi tư mật của cô một cách mờ ám.

Giai Yên mặt đỏ tía tái nhìn hành động của Phong Dạ Đình, cô liếc sang bên cạnh nôi thấy tiểu Triết đang ngủ rất say cô mới thở phào một hơi rồi liếc anh nhẹ giọng nói:

"Nhẹ…nhẹ thôi đấy!"

Khoé miệng Phong Dạ Đình dãn ra anh lập tức hôn lên mắt cô nói:

"Tuân mệnh bà xã!"



Lời vừa dứt Phong Dạ Đình đã đứng thẳng dậy kéo chiếc khăn đang quấn trên người mình vứt xuống đất, để lộ thân hình cường tráng và còn cả nơi đó không chút che đậy nào hiện ra trước mặt cô.

Dù đã nhìn thấy của nhau không biết bao nhiêu lần nhưng đối với cô lần nào cũng mới mẻ lạ lẫm.

Phong Dạ Đình lập tức lột sạch đồ trên người cô ra, anh đè lên người cô hôn lên từng tấc da tấc thịt một không bỏ xót một chỗ nào. Vòng eo trước kia khi sinh tiểu Triết cũng không còn bị rạn ra nữa nhìn thân hình của cô bây giờ so với trước kia thì vẫn không có gì thay đổi, vẫn cuốn hút khiến anh mê đắm như ngày nào.

Vì nhịn đói quá lâu Phong Dạ Đình đã lập tức lâm trận, mỗi một lần ra vào đều khiến Giai Yên nức nở cầu xin. Nhưng Giai Yên nào biết được khi cô càng như vậy lại càng khiến dục vọng trong người anh tăng lên liền không kiểm soát được mà muốn cô nhiều hơn.

Cả một đêm Giai Yên bị Phong Dạ Đình vắt kiệt sức lực, đến cuối anh liền đẩy nhanh tốc độ rồi rút cự long của mình ra bắn lên trên bụng cô.

Phong Dạ Đình thoả mãn ôm cô vào lòng

"Vất vả cho em rồi!"

Giai Yên giận dỗi không thèm để ý đến anh, giọng cô vì cầu cin anh không biết bao nhiêu lần đã trở lên khản giọng

"Đồ cầm thú rõ ràng bảo anh nhẹ lại mà…mà anh lại…lại…"

"Được rồi! Đừng giận nữa đàn ông lâu ngày không được ăn thịt nên có chút không kiềm chế được. Không phải em cũng không biết chồng em là người đàn ông có dục vọng lớn mà"

"Hừ! Không thèm quan tâm đến anh nữa. Lần sau anh mà còn không kiềm chế nữa thì đi kiếm người phụ nữ khác đi đừng hòng động vào người em."

Phong Dạ Đình nghe vậy thì sắc mặt anh liền đen như đít nồi. Tay anh lại bắt đầu hành động trên da thịt trắng nõn nà giờ có chút ủng hồng vì cơn kích tình vừa nãy.

"Tiểu yêu tinh! Em nói lại lần nữa thử xem"

"Á…anh…em…em không dám nữa!" Giai Yên giật mình khi không biết cô đã nói gì mà khiến anh tức giận như vậy, chẳng lẽ anh lại muốn đè cô ra lần nữa ư? Không được như vậy cô sẽ chết mất.

Phong Dạ Đình quay mặt Giai Yên lại để cô nhìn đối diện với ánh mắt của anh.

"Ngoan! Lần sau không được nói như vậy nữa! Anh chỉ có duy nhất một người phụ nữ là em thôi, ngoài em ra anh không thể có người phụ nữ khác!"

"Bà xã anh yêu em!" Phong Dạ Đình hôn lên môi cô thâm tình nói.

"Em xin lỗi! Ông xã…em cũng rất yêu anh!"

Phong Dạ Đình xoa đầu cô gái nhỏ trong lòng giọng nói lạnh lùng nhưng lại có chút nhẹ nhàng.

"Lần sau còn nói anh đi tìm người phụ nữ khác thì lúc đấy anh sẽ làm cho em một tháng không thể xuống nổi giường. Bắt em sinh cho anh một đội bóng thì mới thôi."

"…" Giai Yên nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Phong Dạ Đình, thì cô biết anh không hề nói đùa mà đang nói thật khiến cô chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu không dám hé nửa lời.

"Yên Yên!"

"Dạ"

"Anh yêu em! Mãi mãi yêu em!"

Giai Yên cảm động vùi mặt vào trong lồng ngực rắn chắc của anh nghẹn lời thủ thỉ:

"Em cũng rất yêu anh!"