Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 101: HÔN LỄ (END)




Ba tháng sau…

Buổi tối Giai Yên và Phong Dạ Đình cùng nhau dùng bữa tối. Đồ ăn được đặt lên bàn khiến trong bụng Giai Yên cảm thấy cồn cào, Giai Yên cảm thấy trong người rất khó chịu chỉ cần cô ngửi thấy mùi tanh hay mùi dầu mỡ mà không nhịn được mà lại buồn nôn. Cô không chịu được liền bịt miệng nhanh chóng chạy vào nhà về sinh nôn oẹ.

"Oẹ!"

Phong Dạ Đình thấy cô sắc mặt xanh xao nhợt nhạt thì không khỏi lo lắng chạy vào theo vuốt ve lưng cô, để cô cảm thấy dễ chịu hơn.

"Em không sao chứ? Anh đưa em đến bệnh viện khám nhé!"

"Không sao? Chắc tại sắp tới hôn lễ nên em hơi căng thẳng nên mới buồn nôn thôi!"

"Không được em đã bị như vậy gần một tuần nay rồi, ăn cũng rất ít! Để anh gọi bác sĩ đến khám cho em"

Giai Yên cũng không kháng cự nữa mà nghe theo lời anh.

Một lúc sau bác sĩ riêng của Phong gia đã đến khám cho cô.

"Chúc mừng thiếu gia, thiếu phu nhân đã mang thai được hai tháng rồi ạ!"

Gương mặt Phong Dạ Đình thoáng sững sờ Giai Yên cũng rất ngạc nhiên khi biết mình mang thai, cô bất giác đưa tay lên sờ vào chiếc bụng bằng phẳng của mình.

"Để chắc chắn hơn thì Phong tổng vẫn nên đưa thiếu phu nhân đến bệnh viện kiểm tra ạ"

"Tôi biết rồi cảm ơn bác sĩ"



"Vậy tôi không làm phiền ngài nữa, tôi về trước đây"

"Vất vả cho ông rồi!"

"Không có gì! Đây là trách nhiệm của tôi mà"

Sau khi tiễn bác sĩ về Phong Dạ Đình ôm cô vào lòng gục mặt vào vai cô hạnh phúc nói:

"Cảm ơn em! Anh vui lắm, thật sự rất rất vui"

Giai Yên cũng dang tay ra ôm anh vào lòng

"Em cũng vậy!"

(…)

Sau khi biết tin Giai Yên mang thai công việc ở công ty cũng được Phong Dạ Đình đem hết về nhà làm.

Bà Lâm Ánh Linh cũng rất vui mừng ngày nào bà cũng chạy đến biệt thự nấu đồ ăn dinh dưỡng cho cô tẩm bổ.

Còn hai ngày nữa là diễn ra hôn lễ mọi việc đều được chính tay Phong Dạ Đình sắp xếp chuẩn bị, Giai Yên không cần phải động tay động chân vào bất cứ một việc gì.

Ngày diễn ra hôn lễ cũng đã tới khách mời đều là những người có máu mặt trong giới thượng lưu. Còn có rất nhiều nhà báo phóng viên tới để chứng kiến hôn lễ thế kỉ này.

Giai Yên xinh đẹp lộng lẫy trong bộ váy cưới được cắt may tỉ mỉ bằng chất liệu voan với tạo một lớp xoè ở phần eo nên không ai biết cô đang mang thai kết hợp với chân váy xòe bồng bềnh khiến chiếc váy trở nên sang chảnh. Quả thực Giai Yên khoác lên mình bộ váy này, hình ảnh một công chúa cao quý, sang trọng hiện ra mà nét đẹp vẫn khiến người ta phải động lòng mà trầm trồ khen ngợi.



Đã đến giờ lành Giai Yên được ông cụ Đông Phương dắt lên lễ đường. Phong Dạ Đình hôm nay rất điển trai bộ âu phục được cắt may hoàn hảo tôn lên dáng người cao lớn của anh, mỗi một đường nét đều làm toát lên vẻ tao nhã, quý phái cùng khí chất vương giả.

Cô chậm rãi bước đến trước mặt anh. Ông cụ đặt tay Giai Yên vào tay Phong Dạ Đình ra lời nhắc nhở

"Tôi giao cháu gái của mình cho cậu nếu cậu dám bắt nạt nó thì tôi sẽ cho cậu biết tay."

Phong Dạ Đình cầm lấy tay cô mỉm cười nói: "Con nhất định sẽ bảo vệ cô ấy đến hết đời!"

Vị giám mục mặc áo lễ, trên gương mặt cũng hiện lên vẻ tươi cười chúc phúc cho đôi tân hôn.

Giáo mục trịnh trọng lên tiếng “Phong Dạ Đình! con có đồng ý lấy Đông Phương Giai Yên làm vợ cho dù có ốm đau bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó con vẫn ở bên và yêu thương cô ấy đến suốt cuộc đời này hay không?”

Phong Dạ Đình nhìn Giai Yên với ánh mắt tràn ngập tình cảm. Anh rung động nói “Con đồng ý!”

Giáo mục lại tiếp tục nhìn sang Giai Yên hỏi: “Đông Phương Giai Yên con có đồng ý lấy Phong Dạ Đình làm chồng cho dù có ốm đau bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó con vẫn ở bên và yêu thương anh ấy đến suốt cuộc đời này hay không?”

Giai Yên nhìn về phía anh mỉm cười gật đầu nói “Con đồng ý!”

Giám mục chân thành nói: “Từ giờ phút này ta chính thức tuyên bố hai con trở thành vợ chồng hợp pháp được pháp luật công nhận”

Giám mục vừa dứt lời Phong Dạ Đình đã lập tức cúi xuống hôn lên môi cô, khiến cả khán đài đều hò hét chúc mừng.

Cuối cùng tình yêu của họ cũng khép lại bằng một đám cưới vô cùng hạnh phúc, sau bao nhiêu năm chờ đợi họ cũng có một thành quả xứng đáng cho tình yêu mà mình đã bỏ ra.

"Yên Yên! Anh yêu em! Yêu gia đình của chúng ta"