Giang Nguyễn Nguyễn mơ hồ nghe thấy lời nói của thím Trương trong điện thoại, biết Tiểu Tinh Tinh không thoải mái nên cũng cảm thấy hơi lo lãng,
Nghe Lệ Bạc Thâm nói thế, cô lập tức quay đầu xe rồi gia tốc chạy về hướng trang viên nhà họ Lệ.
Sau hai mươi phút, xe của họ chậm rãi dừng lại ngoài sân của nhà họ Lệ.
Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ đến cô bé bị bệnh nên không yên lòng nói với người đàn ông bên cạnh: “Nhớ chăm sóc kỹ cho Tiểu Tinh Tinh, nếu có gì cần đến tôi thì có thể liên lạc ngay"
Lệ Bạc Thâm mang đầy thâm ý mà nhìn vào mắt cô: “Nếu cô lo lẳng như thế thì không bãng đi vào thắm đi. Hơn nữa Tỉnh Tinh bám cô như vậy, nếu lúc sinh bệnh được gặp cô thì tâm tình sẽ khá lên một chút”
Hân nói xong liền mở cửa xe đi xuống, trực tiếp bước vào cửa biệt thự, cứ như đang nói cho rắng cô muốn vào thì vào, muốn đi thì đi, hẳn không miễn cưỡng.
Nhìn theo bóng lưng hản, Giang Nguyễn Nguyễn cau mày lại
Tiếu Tinh Tinh sinh bệnh không tìm mẹ của con bé tới xem một chút sao? Phó Vi Trữ bận rộn đến mấy cũng không bỏ mặc con mình như vậy.
Nhưng nghĩ đến cô bé đang bị bệnh nằm trên giường, cuối cùng cô vẫn không đành lòng nên xuống xe đi theo Lệ Bạc Thâm bước vào biệt thự.
Lệ Bạc Thâm vừa vào cửa thì thím Trương đã ôm lấy Tiểu Tỉnh Tinh đi ra đón
"Thiếu gia, ngài đã về rồi, tiểu tiểu thư bệnh thành như vậy, tôi muốn con bé năm lên giường mà nó nhất quyết phải đợi ngài trở về, tôi chỉ có thế bế con bé chờ ở chỗ này”
Khuôn mặt nhỏ nhản của Tiếu Tinh Tinh đỏ rực lên, trên trán có dán một miếng băng hạ sốt, trông có vẻ rất suy yếu.
Nhìn thấy cha trở về, cô bé lập tức đưa tay ra muốn hần ôm
Lệ Bạc Thâm ôm con mình vào lòng, sở thử thân nhiệt của con bé rồi cau mày lại: “Đang khoẻ mà sao đột nhiên phát sốt thế này?"
Thím Trương lo lắng mà nhìn tiếu tiểu thư trong lòng hẳn: “Ban đêm con bé trở về từ nhà trẻ đã không có tỉnh thần lảm, cơm cũng không ăn được bao nhiều, tôi tưởng là buồn ngủ nên dẫn con bé đi tăm, lúc đó mới phát hiện hơi sốt, tôi đã gọi bác sĩ gia đình tới kê vài viên thuốc và uống rồi, nhưng tiểu tiểu thư cứ quấy muốn chờ ngài trở về mới chịu đi ngủ."
Lệ Bạc Thâm gật đầu, võ nhẹ lên lưng Tiếu Tinh Tính mà ân cần nói: "Còn khó chịu không con?"
Tiểu Tinh Tinh vươn hai cánh tay ôm cổ cha, chôn đầu vào. vai hắn mà tội nghiệp gật gật đầu.
Lệ Bạc Thâm trấn an sờ sờ đầu cô bé.
"Thiếu gia, nếu ngài đã trở về thì mau đưa tiểu tiểu thư đi lên nghỉ ngơi đi” Thím Trương thúc giục.
Lệ Bạc Thâm nghe thế thì chần chờ một lát: “Chờ một chút”
Thím Trương không hiểu nổi mà nhìn hản, không biết hắn còn muốn đợi cái gì
Trong lúc bà đang sốt ruột thì chỉ nghe ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.
Có thể nghe ra là một người phụ nữ. Ba người không hẹn mà cùng nhìn ra phía cửa
Khi nhìn thấy người tới là ai, đáy mắt Lệ Bạc Thâm hiện ra chút dịu dàng.
Thím Trương lại sững sờ ngay tại chỗ, không dám tin vào. đôi mắt của mình.
Trong mấy năm đó, cách bài trí trong biệt thự này hoặc nhiều hoặc ít đều có bàn tay cô nhúng vào,
Cô vốn cho rắng sau khi mình rời đi thì người đàn ông này. sẽ lập tức bỏ hết, không ngờ sáu năm sau lúc bước vào nơi này lần nữa, những vật đó vẫn không thay đổi gì.
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn lướt qua dò xét một vòng rồi chậm rãi thu tầm mắt lại, cảm thấy hơi tự giều
Nhìn thấy những vật xưa kia, cô lại cảm thấy trong lòng hơi xúc động. Nhưng sao cô không nghĩ rằng có lế là vì Lệ Bạc. Thâm chưa từng chú ý tới những thứ này nên mới không thay đổi kia chứ.