Hiếm khi Tiểu Tinh Tỉnh vui vẻ chạy đi, vừa chạy vừa vẫy. tay với dì xinh đẹp và hai anh trai gần đó.
Thấy cô bé chỉ tập trung vui vẻ mà không để ý đến tình hình giao thông xung quanh, Giang Nguyễn Nguyễn vội vàng đi nhanh tới ôm lấy cô bé, sau đó ngước mắt liếc nhìn người đàn ông đang đi chậm rãi cách đó không xa, trong lòng vô cùng bất lực.
Tiểu Tinh Tinh được dì xinh đẹp bế lên thì trên mặt tràn đầy vui vẻ, đợi đến lúc dừng bước, cô bé còn thân mật ôm lấy chân của dì xinh đẹp.
Hai cậu bé không hề ghen tị mà còn trưng ra bộ mặt tươi cười chào đón em gái.
Nhìn thấy Lệ Bạc Thâm đã đi tới nhưng chỉ đứng cách bọn không xa cũng không quá gần, Mộ Mộ mạnh dạn kéo vạt áo vest của người đàn ông xuống
Lệ Bạc Thâm không hiểu cúi đầu.
"Chào buổi sáng chú!" Mộ Mộ ngây thơ cười.
Thấy thế Lệ Bạc Thâm hơi nhướng mày, ánh mắt có chút
kinh ngạc, sau đó lại hoàn toàn biến thành vẻ dịu dàng, nói chúc con cũng có buổi sáng tốt lành”
Sau khi nhận được câu trả lời của cha mình, Mộ Mộ mỉm cười sáng lạn.
Triều Triều mím môi nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi người đàn ông như một người trưởng thành.
Lệ Bạc Thâm cũng gật đầu đáp lại.
Nhìn thấy bộ dạng quen thuộc giữa hai nhà, giáo viên không khỏi nói với Giang Nguyễn Nguyễn một câu: “Mẹ của Triều Triều, xem ra quan hệ của cô và bạn học Lệ Tinh Tình rất tốt nha, thật sự là hiếm thấy, tôi dạy con bé lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy con bé bám lấy tôi như vậy đâu.”
Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn cô bé bên chân mình rồi cười cười phủ nhận.
Tiểu Tinh Tinh không muốn rời khỏi người Giang Nguyễn Nguyễn, vừa hay hôm nay bọn họ đến sớm, vẫn còn rất nhiều bạn nhỏ khác chưa tới.
Giang Nguyễn Nguyễn dẫn theo mấy đứa nhỏ đứng ở cửa ra vào trò chuyện với giáo viên.
Bởi vì đêm qua Lệ Bạc Thâm đã cố ý gọi điện cho hiệu trưởng thông báo cho ông ta biết, chuyện đuổi học lần trước nói không cần làm nữa.
Mãi cho đến khi bọn họ rời đi, giáo viên cũng chưa bao giờ đề cập đến việc hai cậu bé suýt chút nữa đã bị đuổi học.
Giang Nguyễn Nguyễn bị giữ trong bóng tối*.
(*là ẩn dụ cho việc bị lửa dối và không biết gì về những vấn đề liên quan)
Nhìn ba đứa nhỏ nắm tay nhau đi vào trường rồi Giang Nguyễn Nguyễn mới xoay người định rời đi. Không ngờ vừa quay lại đã bắt gặp ánh mắt khó hiểu của người đàn ông kia, trong lòng cô chợt cảm thấy căng thẳng.
Lệ Bạc Thâm vẫn luôn im lặng đứng ở phía sau, đã vậy cô và giáo viên còn trò chuyện lâu như vậy, suýt chút nữa đã quên chuyện hắn vẫn còn ở đó.
“Tổng giám đốc Lệ, nếu không có chuyện gì thì tôi đi làm việc trước." Nói xong, không đợi người đàn ông phản ứng, Giang Nguyễn Nguyễn đã rũ mắt bước đi.
Nhìn bóng dáng cô rời đi, đôi mắt sắc bén của hẳn tối sầm lại.
Vừa rồi bộ dạng của người phụ nữ dắt tay ba đứa nhỏ trò chuyện với giáo viên khiến hắn có chút hoảng hốt, thật giống như, bọn họ là người một nhà vậy...
Mãi cho đến khi xe của Giang Nguyễn Nguyễn lướt qua trước mặt, Lệ Bạc Thâm mới thu hồi suy nghĩ lại, nhấc chân đi về phía chiếc Bentley đậu bên đường.
Sau khi rời khỏi trường mẫu giáo, Giang Nguyễn Nguyễn. trực tiếp đến viện nghiên cứu.
Nhờ nhà họ Tần cung cấp dược liệu mà việc nghiên cứu bị trì trệ trước đó đã trở lại quỹ đạo của nó, tiến độ nghiên cứu cuối cùng cũng ổn định lại.
Sau một buổi sáng bận rộn ở viện nghiên cứu, buổi trưa, Giang Nguyễn Nguyễn nhận được điện thoại của Tần Vũ Trì.
"Bác sĩ Giang, chiều nay khi nào cô tới? Tôi ở nhà đợi cô."
Quản gia nhà họ Tần đã biết cô, đồng thời cũng biết sức khỏe của ông cụ được cải thiện nhờ sự điều trị của cô cho nên thái độ của ông ta đã thay đổi hoàn toàn, coi cô như khách quý, suốt dọc đường đi vào vẫn luôn giữ nguyên trạng thái cung kính.
Vừa vào cửa, nhìn thấy người ngồi trên sô pha, Giang Nguyễn Nguyễn hơi nhíu mày.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, cô Giang.”
Phó Vi Trữ nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, khóe môi hơi nhếch lên nhưng trong mắt lại tràn đầy hàn ý.