Thấy cha đã ăn món anh hai gắp cho, hai mắt Mộ Mộ hơi sáng lên, cậu cũng thử gắp cho cha một đũa.
Cậu nhóc cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ đưa đũa gắp ngay đĩa rau trước mặt sau đó trông mong nhìn người đàn ông trước mặt.
Lệ Bạc Thâm nhìn thấy một nhóc khác lại động đũa, hẳn còn tưởng cậu cũng muốn làm khó dễ mình nhưng mà nhìn thấy rau mà cậu nhóc gắp thì hơi sững sờ một lát, sau khi phản ứng lại hắn mới nhếch môi mỉm cười với cậu: "Cảm ơn, con cũng ăn nhiều một chút."
Nói xong, hắn còn lấy đũa gắp cho cậu một đũa rau.
Hắn vẫn còn nhớ những món ăn mà cậu nhóc này vừa nói không thích ăn, sau đó cố ý tránh những món đó đi.
Hai mắt của Mộ Mộ ngạc nhiên mở to: "Cảm ơn chú!” Cha gắp rau cho mình kìal
Triều Triều ngồi bên cạnh quan sát thấy hành động của hai người thì bĩu môi khinh thường.
Mộ Mộ đúng là đồ ngốc, hành động lấy lòng rõ ràng vậy mà cũng không biết!
Còn cậu sẽ không bị lừa chỉ vì như vậy đâu!
Sau khi ăn tối trong bầu không khí kỳ lạ xong, Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy dọn dẹp bàn ăn.
Vì phép lịch sự nên Lệ Bạc Thâm cũng âm thầm đứng lên gom bát đũa lại một chỗ cho cô, làm xong hản lại do dự không biết nên phải làm gì tiếp theo.
Theo lý thuyết thì ăn xong bữa tối, hắn nên mang Tiểu Tinh Tỉnh trở về.
Nhưng mà dù gì thì hai người cũng đã làm phiền bọn họ, cứ rời đi như vậy cũng không hay lắm.
"Tôi tự làm làm được rồi, làm phiền anh ra ngoài trông bọn nhỏ giúp tôi đi” Giang Nguyễn Nguyễn cũng nhìn thấy sự bối rối của hẳn, lạnh nhạt lên tiếng.
Lệ Bạc Thâm gật đầu sau đó xoay người đi đến phòng khách.
Tiểu Tinh Tinh đang ngồi chơi Lego với hai đứa nhỏ kia.
Ba đứa nhỏ đã ráp xong các bộ phận rời, chỗ cần nối lại hơi cao đối với bọn họ, theo như lúc trước thì Triều Triều và Mộ Mộ sẽ ráp các bộ phận nhỏ, sau đó Giang Nguyễn Nguyễn sẽ giúp bọn chúng lắp đặt nó lại với nhau.
Bây giờ Giang Nguyễn Nguyễn đang rửa bát, ba đứa nhỏ phải bắt đầu tìm cách khác.
Triều Triều đảo mắt nhìn xung quanh, dự định kéo một chiếc ghế đến đây.
"Để chú cho." Lệ Bạc Thâm vừa đi ra, nhìn thấy tình huống khó khăn của bọn nhỏ thì cố gắng làm dịu vẻ mặt, duỗi tay về phía Triều Triều, nói.
Triều Triều chần chử vài giây, sau đó cũng đưa phần mà mình đã làm xong cho người đàn ông.
Lệ Bạc Thâm nhận lấy, dựa theo chỉ dẫn của cậu nhóc, đặt bộ phận trong tay vào đúng vị trí của nó.
"Cảm ơn” Triều Triều nói lời cảm ơn hết sức gượng gạo.
Lệ Bạc Thâm hơi chau mày rồi khẽ gật đầu, đút một tay. vào túi sau đó đứng sang một bên nhìn ba đứa nhỏ vui vẻ lắp ráp Lego, thỉnh thoảng lại ra tay giúp bọn chúng lắp ráp.
Trong phòng bếp, lúc này Giang Nguyễn Nguyễn đang rửa bát cũng không mấy yên lòng, lực chú ý của cô vẫn luôn đổ dồn về phía mấy người bên ngoài, thậm chí cô còn có chút hối hận vì đã để Lệ Bạc Thâm ở lại lâu như vậy, đáng lẽ ra lúc ăn xong cô nên mời bọn họ về ngay mới đúng.
Hai tên nhóc Triều Triều và Mộ Mộ này, lần trước gặp mặt chúng đã dám nói mấy lời đó cho Lệ Bạc Thâm nghe, bây giờ lại để bọn họ ở chung với nhau như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn thật sự không yên lòng lắm.
Với thân phận hiện tại của cô, Lệ Bạc Thâm thật sự rất dễ cướp mất hai đứa con của cô.
Cô không dám tưởng tượng lúc đó mình sẽ có tâm trạng như thế nào, hai đứa nhỏ rời đi rồi mình sẽ ra sao...
Giang Nguyễn Nguyễn càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ. Chiếc bát trong tay cô bất ngờ trượt xuống đất, tới lúc cô hoàn hồn lại đã nghe thấy âm thanh thủy tinh vỡ nát vang lên bên tai.
Bốn người trong phòng khách lập tức giật bản mình, đồng loạt nhìn về phía phòng bếp.