Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp - Trịnh Giai Yên

Chương 78: Tạm thời sẽ không đau




MiTrước giờ vẫn luôn là ba người bọn họ ăn cơm với nhau, thỉnh thoảng còn có mẹ nuôi tới ăn cùng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ ăn cơm với cha.

Lúc này tâm trạng của Triều Triều và Mộ Mộ thật sự rất khác nhau.

Lệ Bạc Thâm dừng bước, quay đầu đối diện với đôi mắt ướt đâm của Tiếu Tỉnh Tinh, sau đó lại nhìn qua chỗ ngồi và bát đũa đã chuẩn bị xong bên cạnh bốn người họ, trong mắt hẳn chợt hiện lên vẻ kỳ lạ

Theo lý thì bốn người bọn họ thật sự là người một nhà.

Hần ngồi vào đó có vẻ hơi lạc lõng.

Dù nghĩ vậy nhưng lúc hoàn hồn lại, hắn đã ngồi xuống bàn,

Không biết có phải là do sự có mặt của hẳn hay không, mà bầu không khí vốn dĩ đang vui vẻ đột nhiên trở nên có chút trì trệ.

Triều Triều và Mộ Mộ rơi vào im lặng, chỉ cúi đầu chăm chú vào bát cơm của mình.

Không có mấy anh trai nói chuyện, Tiểu Tinh Tinh đột nhiên ăn không ngon như trước nữa, cầm bát ăn từng ngụm nhỏ thật nhỏ.

*Có món nào Tiếu Tỉnh Tinh không thích ăn sao?" Giang Nguyễn Nguyễn chú ý tới sự kỳ lạ của cô bé, nhẹ giọng lo lằng nói

Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh vội vàng lắc đầu.

Dì xinh đẹp nấu món nào cô bé cũng thích hết.

Chỉ là bây giờ cô không có tâm trạng.

Mộ Mộ biết em gái sẽ không nói chuyện cho nên mới dừng đũa lại trả lời hộ: "Em gái giống bọn con đó, không thích ăn cà rốt với ớt xanh, lúc ở trường, em ấy rất hay bỏ hai món này rat"

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười: "Dì sẽ lựa ra giúp con nhé, được không?"

Tiểu Tinh Tinh lại mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy vậy, Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy đi về phía cô bé, gắp cà rốt và ớt xanh trong bát của cô bé ra xong thì đứng lại quan sát cô bé mức đồ ăn ăn.

Tiểu Tinh Tinh chuẩn bị ăn tiếp, nhưng không ngờ đã động tới chỗ nào đó trên bàn tay làm cô bé đau đến ứa nước. mắt, bàn tay lập tức dừng lại tại chỗ, bất đắc đĩ ngẩng đầu đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Giang Nguyễn Nguyễn

Thấy vậy, Giang Nguyễn Nguyễn vội vàng đặt bát đĩa đũa trong tay xuống: "Có chuyện gì vậy?"

Tiểu Tinh cằn môi dưới, cố gảng kìm nén nước mắt, xoay mu bàn tay ra cho cô kiếm tra.

Nhìn thấy mu bàn tay cô bé, mọi người đồng loạt sửng sốt.

Lúc này trên làn da trắng nõn của cô bé đang hiện lên mấy vệt đỏ trông vô cùng đáng sợ.

Giang Nguyễn Nguyễn nhíu chặt mày, đau lòng lên tiếng hỏi: "Chuyện này là sao vậy?"

Tiểu Tinh Tinh cản môi không lên tiếng,

Giang Nguyễn Nguyễn lại nhìn sang Lệ Bạc Thâm bên cạnh

Đối mặt với nghĩ vấn trong mắt cô, Lệ Bạc Thâm đột nhiên có chút chột dạ, nhưng mà ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh như cũ: "Có lẽ là con bé lúc con bé đập đồ bị cái gì đó dội lại làm bị thương”

Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn càng thêm lo lắng: "Con. bé đập cái gì?"

Lệ Bạc Thâm trầm giọng nói: "Tiếu Tinh Tỉnh không biết khống chế cảm xúc, lúc tức giận thỉnh thoảng sẽ đập phá đồ. đạc để giải tỏa”

Hãn không biết nên mở miệng nói ba chữ bệnh tự kỷ với Giang Nguyễn Nguyễn như thế nào.

Cũng không biết lúc cô biết chuyện sẽ phản ứng thế ra sao.

Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn chợt lóe lên vẻ ngạc. nhiên, sau đó quay đầu lại xác nhận với Tiếu Tỉnh Tỉnh: "Là con tự làm minh bị thương sao?”

Tiểu Tinh Tinh do dự vài giây rồi khẽ gật đầu.

"Con đau lắm phải không?" Thu hồi tầm mắt khỏi người đàn ông đó, Giang Nguyễn Nguyễn đau lòng nảm lấy bàn tay của cô bé, nhẹ nhàng xoa xoa mấy cái.

Tiểu Tinh Tình mím môi gật đầu.

*Ngoan, dì sẽ bôi thuốc cho con, một lát nữa sẽ hết đau ngay” Giang Nguyễn Nguyễn buông tay cô bé ra rồi dặn dò hai đứa nhỏ: "Hai con nói chuyện với em gái một lát đi, mẹ đi lấy hòm thuốc”

Hai đứa nhỏ vội vàng gật đầu, ngồi bên cạnh kế mấy câu chuyện thú vị cho Tiểu Tinh Tinh nghe.