Cứ chờ mãi đến chạng vạng tối vẫn không nhận được điện thoại của Giang Nguyễn Nguyễn, Lệ Bạc Thâm cố đè nén cảm xúc không vui trong lòng rồi đến nhà trẻ đón Tiểu Tinh Tinh.
Rốt cuộc là như thế nào thì đến nhà trẻ là hắn sẽ biết thôi.
Lúc đến nhà trẻ, bọn nhỏ đã đi về gần hết.
Lệ Bạc Thâm liếc một cái liền thấy con gái mình đứng trong góc.
Cô bé cúi đầu xuống, hai tay nắm lấy quai ba lô với vẻ mặt cau có ỉu xìu.
Thấy thế, Lệ Bạc Thâm cau mày tỉêh lên sờ sờ đầu cô bé: “Sao con lại không vui? Có phải vì cha tới muộn không? Cha xin lỗi…”
Lời còn chưa nói hết, Tiểu Tinh Tinh đã mím môi hừ một tiếng, trực tiếp né tránh rồi đi lướt qua bên cạnh hắn.
Tay Lệ Bạc Thâm lơ lửng giữa không trung, tiếng nói ỉm bặt đi, hắn bất đắc đr quay qua đưa mắt nhìn đứa con gái đã đi đến bên cạnh xe.
Nhìn thấy cô bé tự leo lên xe, hắn thu mắt
lại rồi nhìn đảo qua những đứa bé còn lại một vòng.
Lệ Bạc Thâm không nhìn thấy bóng dáng hai đứa bé song sinh kia đâu.
“Lệ tổng…” Cô giáo thấy hắn như đang tìm người nào đó thì trái tim siết chặt lại, cô can thận đến gần.
Lệ Bạc Thâm thu tầm mắt lại, mặt không cảm xúc nhìn người trước mặt: “Hai đứa bé kia đâu? Nghỉ học chưa?”
Nghe vậy, cô giáo chột dạ cúi đầu: “Còn chưa.. Lúc đầu tôi muốn đợi tụi nhỏ đỉ học rồi nhắn lại ý của ngài, nhưng buổi sáng mẹ Triều Triều gọi điện thoại cho tôi, nói hai đứa nhóc không khỏe, tôi còn chưa kịp nói…”
Lệ Bạc Thâm cau mày lại: “Biết rồi.”
Nói xong, hắn không cho cô giáo thời gian phản ứng liền trực tiếp quay người bước vào trong xe.
Tiểu Tỉnh Tỉnh ngồi trên xe cúi đầu ôm ba lô, rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thấy Lệ Bạc Thâm đi lên, cô bé không ngẩng đầu mà xê dịch cái mông qua bên cạnh, kéo ra khoảng cách với hắn.
Lệ Bạc Thâm ngồi xuống bên cạnh cô bé
rồi bảo tài xế lái xe đi, sau đó lo lắng nhìn về phía con gái mình: “Nói cho cha nghe nào, sao lại tức giận vậy?”
Nghe thấy giọng nói của hắn, Tiểu Tỉnh Tỉnh lại quay phắt qua chỗ khác, dáng vẻ này như hoàn toàn từ chối trao đổi.
Lệ Bạc Thâm biết Lân này đầu sỏ khiến con bé không vui lại là mình.
Còn nguyên nhân thì hắn có thể đoán được đại khái, chẳng qua hiện giờ hắn không tính giải quyết.
Trừ phi người phụ nữ kia đích thân liên lạc với hắn.
Hiển nhiên cô bé vẫn muốn hắn chủ động nhắc tới chuyện này nên trên đường đi thỉnh thoảng cứ phát ra chút âm thanh đề hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Lệ Bạc Thâm lại tạm thời coi như không biết.
Vừa về đến nhà, Tiểu Tinh Tinh đã đỏ mắt trừng hắn một cái, tức giận trở về phòng rồi rầm một tiếng đóng sầm cửa lại, sau đó còn khóa trái cửa.
Dưới Lâu, thím Trương nhìn thấy hai cha con lại xảy ra mâu thuẫn thì lo lắng nhìn về phía
thiếu gia nhà mình: “Thiếu gia, tiểu tiểu thư đây là…”
Lệ Bạc Thâm cau mày: “Kệ con bé đi, lát nữa sẽ nguôi giận/
Thím Trương đành bỏ qua.
Thím Trương cảm thấy căng thẳng, đang muốn quay đầu đi xuống lầu gọi thiếu gia lên thì phát hiện không biết khí nào Lệ Bạc Thâm đã đứng sau lưng bà.
‘Thiếu gia, ngài cũng biết tính tình của tiểu tiểu thư, con bé vốn quái gở, còn không biết nói, ngài phải kiên nhẫn một chút, gặp chuyện gì cũng phải trao đổi rõ ràng với nhau. Tiểu tiểu
thư khác với những đứa bé khác, chẳng lẽ ngài không sợ bệnh của con bé nghiêm trọng hơn sao?”
Nghe thấy bên trong lạỉ vang lên tiếng đập đồ, thím Trương lo lắng không thôi, nói xong câu cuối thì hốc mắt đã hơi ửnq đỏ.