Hai đứa nhỏ lấy Phó Vi Trữ ra so sánh với mẹ từ đầu đến chân, cuối cùng vẫn là cảm thấy, người phụ nữ này hoàn toàn không thể so sánh được với mẹ mình.
Vậy mà cha lại vì người phụ nữ đó mà vứt bỏ mẹ mình, thật sự là không có mắt nhìn mà!
Cảm thán xong, Triều Triều chợt nhớ đến cuộc trò chuyện trong nhà hàng, thế là cậu lại tiến lại gần hỏi Giang Nguyễn Nguyên: “Mẹ ơi, vừa rồi mẹ nóì dì đó giở thủ đoạn là sao ạ? Có phải lúc trước dì ấy đã bắt nạt mẹ không?”
Giang Nguyễn Nguyễn không muốn làm ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ cho nên cô đã bình tĩnh phủ nhận: “Không có việc gì, chỉ là chuyện công việc mà thôi, mẹ đã xử lý fôỉ.”
Lời vừa dứt, bên tai cô liền vang lên giọng nói kiên quyết của Triều Triều.
/zVậy tức là có rồi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triều Triều chợt căng thẳng hơn, cau mày nói: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy mẹ? Mẹ mau nói cho bọn con biết đỉ!”
Mộ Mộ cũng hùa theo mà truy hỏi cô: “Mẹ ơi, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Giữa ba người chúng ta không thể có bí mật gì cả, mẹ
không thể lừa gạt trẻ con được!1′
Giang Nguyền Nguyễn bất đắc dĩ cau mày.
Suýt nữa cô đã quên mất hai đứa nhỏ nhà mình khác với những đứa trẻ khác, bọn chúng có chỉ số thông minh cao lạ thường.
Dưới cái nhìn dò hỏi của hai cậu bé, Giang Nguyên Nguyễn cuối cùng cũng kể lại chuyện Phó Vi Trữ liên hợp với những công ty bán dược liệu ở Hải Thành tẩy chay viện nghiên cứu của cô.
Nghe người phụ nữ kia thực sự đã bắt nạt mẹ, hai đứa nhỏ tức giận siết chặt nắm tay: “Người phụ nữ đó thật xấu xa!”
Giang Nguyễn Nguyễn dặn dò: “Chuyện này đã kết thúc rồi, hai người các con không được làm chuyện xằng bậy gì đó.”
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng tức giận.
Vê đến nhà, thừa dịp Giang Nguyễn Nguyễn đi tắm, hai đứa nhỏ đã lén lút lẻn vào thư phòng.
Triều Triều âm thầm nói nhỏ vào tai em trai mình, một lúc sau, hai mắt Mộ Mộ lập tức sáng lên. Kế tiếp cậu nhóc bật máy tính lên, ngón tay lướt như bay trên bàn phím, chỉ chốc
lát đã xâm nhập vào hệ thống của Phó thị.
Chờ Giang Nguyên Nguyễn tắm xong đi ra, hai đứa nhỏ đã ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn, dùng cặp mắt sáng long lanh đòi cô kể chuyện trước khỉ ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Phó Vỉ Trữ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức cho nên vẻ mặt vô cùng bất mãn.
Vì hôm qua vừa biết chuyện Lệ Bạc Thâm đã gặp Giang Nguyễn Nguyễn cho nên cô ta đỉ ngủ rất muộn, sáng sớm hôm nay lại bị đánh thức như vậy làm trong lòng cô ta tràn đầy tức giận.
“Có chuyện gì!” Vừa nhấc máy, Phó Vi Trữ đã mất kiên nhẫn lên tiếng.
ở đầu dây bên kia, giọng nói của Lâm Thành vang lên vô cùng vội vàng: “Tổng giám đốc Phó, cô mau đến công ty đi, hệ thống của công ty gặp vấn dề lớn rồi!”
Nghe vậy Phó Vỉ Trữ đột nhiên tỉnh táo lại, đứng dậy vệ sỉnh cá nhân xong liền vội vã đỉ đến công ty.
Lúc đến công ty mới thấy toàn bộ hệ thống của công ty đã bị tê liệt, cả đám nhân viên đã đứng sang một bên nhường chỗ cho nhân viên
của bộ phận kỹ thuật tiến hành sửa chữa.
Không biết virus này từ đâu ra, mặc kệ bọn họ có sử dụng phương pháp gì cũng không cách nào giải quyết được.
Lúc Phó Vi Trữ xuất hiện, các nhân viên công tác đứng bên cạnh lập tức cúi đầu xuống như thể đang che giấu điều gì đó.
Các nhân viên của bộ phận kỹ thuật thì càng lộ ra vẻ sầu khổ.
Nhân vật bị đánh có khắc tên Phó Vi Trữ trên mặt, trên quần áo thì viết dòng chữ “người đàn bà xấu”.
Bên cạnh nhân vật đánh người là một bong bóng thoại có dòng chữ “Đánh người đàn bà
xấu!1′
Rõ ràng, người đứng sau con virus này đana nhắm đến cô ta!