Nghe Tân Vũ Phỉ nói như vậy, dưới đáy mắt Phó Vi Trữ chợt hiện lên một cảm xúc âm u khó hiểu.
Bởi vì trước đó cô ta đã bị Lệ Bạc Thâm từ chối, hơn nữa còn đột nhiên biết được người phụ nữ kia đã về nước cho nên cô ta không dám chờ đợi thêm nữa, trong khoảng thời gian này, nhất định phải tìm mọi cách giành được vị trí bên cạnh Lệ Bạc Thâm.
Sáng sớm hôm nay, cô ta đặc biệt mời hai vị trưởng bối nhà họ Lệ làm người thuyết khách*, vốn nghĩ rằng Lệ Bạc Thâm sẽ nghe lời trưởng bối mà thay đổi chủ ý.
(*Dùng tài ăn nói để thuyết phục làm cho người ta tin theo, nghe theo)
Không ngờ vẫn bị từ chối như trước, đã vậy suốt cả buổi sáng đó còn phải xem xét sắc mặt của đứa con hoang kia.
Đã vậy còn vì có mặt hai trưởng bối ở đó cho nên cô ta cũng không dám tỏ ra tức giận.
Nhịn mãi đến cuối ngày, Phó Vỉ Trữ đành đem bụng tức đi tìm Tân Vũ Phỉ dạo phố cho nguôi giận.
Nhưng không ngờ lại nghe được tin tức này.
Bệnh tình của ông cụ Tần đã khiến rất nhiều bác sĩ bó tay vậy mà lại bị Giang Nguyên Nguyễn trị hết!
Hơn nữa, Tân Vũ Trì còn đồng ý ký hợp đồng cung cấp dược liệu cho viện nghiên cứu của Giang Nguyễn Nguyễn với giá chỉ bằng một nửa giá thị trường!
Cho nên chẳng phải việc lúc trước cô ta yêu cầu những người bán thuốc ở Hải Thành đồng loạt tẩy chay viện nghiên cứu của Giang Nguyên Nguyễn là vô ích rồi sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phó Vi Trữ có chút lạnh lùng: “Không phải chị đã bố trí đội ngũ y tế đến chữa trị cho ông nội Tân rồi à? Bọn họ làm việc không có tác dụng gì hả? Tại sao em lại để cô ta chữa bệnh cho của ông nội Tần?1′
Nói xong, Phó Vỉ Trữ lạnh lùng quét mắt liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, trong mắt tràn đầy tức giận.
Cô ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức rồi cuối cùng lại để cho người phụ nữ kia thành công tìm được nhà cung cấp dược liệu ở Hải Thành!
Nói không chừng lúc này người phụ nữ đó
đang cười nhạo sau lưng mình đây!
Tần Vũ Phỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó ngập ngừng đáp: “Không phải vậy… đội ngũ y tế mà chị tìm tới chắc chắn là có hiệu quả. Nhưng mà người phụ nữ kia đã tự mình tìm đến cửa rồi thuyết phục anh trai em. Hơn nữa sau khi cô ta điều trị xong, bệnh tình của ông nôi cũng chuyển biến tốt hơn cho nên anh trai em mới quyết định giao việc trị liệu cho cô ta hết.”
Sự việc cũng đã đến nước này, cô ta có nói gì nữa cũng vô ích.
Phó Vi Trữ hừ lạnh một tiếng, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ khách sáo nói với Giang Nguyền Nguyễn: “Nhìn không ra, cô Giang còn có năng lực này nữa đây, tỉnh ra ngay cả đội ngũ y tế chuyên nghiệp cũng kém hơn một mình —.A w CÔ.
Giang Nguyễn Nguyên vuốt vuốt màn hình điện thoại, lạnh nhạt trả lời: “Chuyện cô không biết còn rất nhiều. Làm sao, biết tôi đã ký kết hợp đồng nhà họ Tân đã ký kết hợp đồng, cô Phó định giở thủ đoạn gì nữa sao?”
Giọng nói vừa dứt, ánh mắt Phó Vi Trữ đột nhiên tối sầm lại, giọng điệu như người vô tội: “Cô nói vậy là có ý gì? Nếu cô có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội Tân, tôi cảm ơn còn không
kịp, làm sao tôi có thể giở thủ đoạn gì với cô chú?”
Giang Nguyên Nguyên cũng lười diên kịch với cô ta nên đã thẳng thừng nói: “Tôi có ý gì? Chắc hẳn trong lòng cô đã rõ. Hơn nữa, cô có giở thủ đoạn gì nữa tôi cũng không thèm quan tâm.”
Nghe vậy, sắc mặt Phó Vi Trữ càng khó coi hơn, không lên tiếp đáp lời.
này đừng nói những lời như vậy nữa, tôi cảm thấy rất phiền phức đó.1′
Sắc mặt của Phó Vi Trữ cứng đờ lại, trong mắt tràn ngập lửa giận.
“Thời gian không còn sớm, hai vị nhanh thủ thời gian vào dùng cơm đỉ, tôi không quấy rầy hai người nữa.”
Giang Nguyễn Nguyễn lạnh nhạt gật đầu với bọn họ một cái sau đó lại dắt tay hai đứa nhỏ đỉ ngang qua người bọn họ, không thèm quay đầu lạí nữa mà đi thẳnq ra khỏi nhà hànq.