Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp - Trịnh Giai Yên

Chương 57: Bà ấy không cần chú cảm ơn




Nghe hắn nhắc đến mẹ mình, hai đứa nhỏ lập tức cảnh giác.

“Chú tìm mẹ con làm gì!" Triều Triều cảnh giác nhìn chăm chăm vào người đàn ông đứng cách đó không xa, bộ dáng hệt như một chú chó nhỏ sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Rõ ràng là không có một chút lực công kích nào nhưng cậu bé vẫn cố bày ra vẻ dữ tợn.

Lệ Bạc Thâm nhận ra địch ý của cậu nhóc, nhưng mà lúc nhìn thấy bộ dáng cảnh giác này hắn lại cảm thấy vô cùng buồn cười. Lệ Bạc Thâm cũng không thèm để ý chuyện này làm gì, hắn đáp: "Cả hai lần Tiểu Tinh Tinh trốn đi đều may. mắn có các người chăm sóc, dù thế nào thì chú vẫn phải đích thân nói lời cảm ơn với cô ấy."

Nghe vậy, trong lòng Triều Triều đã thoáng thở phào nhẹ nhõm nhưng khuôn mặt nhỏ nhản vẫn chưa vơi nét căng thẳng: "Không cần, mẹ con đang bận nói chuyện điện thoại, hơn nữa bà ấy cũng không cần chú cảm ơn."

Nói xong cậu bé kéo Mộ Mộ trở lại chỗ thảm, cúi đầu nói với Tiểu Tinh Tinh: "Nếu cha em đã đến đón thì em cũng nhanh chóng trở về với ông ấy đi, lát nữa mẹ anh còn phải ra ngoài làm việc nữa, không có thời gian trông chừng em."

Tiểu Tinh Tinh vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng khi thấy anh trai đứng ra nói đỡ cho mình, nghe đến đây, cô bé mới từ từ tỉnh táo lại, tuy cô bé không muốn nhưng khi nghe dì xinh đẹp còn phải làm việc, cô bé lại ngoan ngoãn gật đầu.

Kể từ khi nghe người đàn ông kia chủ động nhắc đến mẹ mình, Triều Triều đã bắt đầu cảnh giác với hắn, đồng thời cũng không muốn để hắn nhìn thấy mẹ mình.

Lúc này nghe em gái đã đồng ý trở về với người đàn ông kia, Triều Triều nhanh chóng kéo Mộ Mộ ngồi xổm xuống thu dọn Lego.

Lệ Bạc Thâm thấy Tiểu Tinh Tinh đã hứa sẽ trở về với mình thì hăn cũng không thúc giục gì nữa, im lặng để ba đứa nhỏ dọn dẹp.

Có điều đứng được một lúc hăn lại cảm thấy có gì đó lạ lạ.

Lúc ba đứa nhỏ ngồi xổm cùng một chỗ, trông chiều cao của chúng không khác biệt gì cả.

Lại nghĩ đến chuyện ba đứa nhỏ này còn học cùng một lớp.

Nói cách khác, tuổi tác của chúng không hơn kém nhau nhiều lắm.

Có điều tính theo thời gian thì từ lúc người phụ nữ kia sinh Tiểu Tỉnh Tinh xong rồi lại tái hôn, sau đó mới mang thai rồi sinh ra cặp song sinh này, đáng lẽ giữa ba đứa nhỏ này không nên có chênh lệch chiều cao ít như vậy được.

Chẳng lẽ.. Là do con trai phát triển nhanh hơn con gái sao?

Thế nhưng làm sao Giang Nguyễn Nguyễn có thể đưa bọn họ vào cùng lớp với Tiểu Tinh Tỉnh được, chẳng lẽ đây cũng là chuyện trùng hợp sao?

Trong lòng Lệ Bạc Thâm bắt đầu tràn đầy những thắc. mắc.

Nghĩ cả nửa ngày trời hắn vẫn chưa nghĩ ra đáp án, Lệ Bạc Thâm chậm rãi thu hồi ánh mắt khỏi người ba đứa nhỏ, chán nản nhìn sang khung cảnh trước mắt.

Dù đây chỉ là nhà thuê để ở tạm nhưng Giang Nguyễn Nguyễn vẫn dốc sức trang trí.

Giờ phút này, thứ đập vào mắt Lệ Bạc Thâm chính là khung cảnh vừa ấm áp lại ngăn nắp, nhìn kỹ có thể thấy nơi nào cũng có khung ảnh gia đình.

Ánh mắt Lệ Bạc Thâm từ từ bị những khung ảnh kia thu hút, hẳn đi đến bên cạnh khung ảnh rồi cẩn thận nhìn xem.

Sau khi nhìn một hồi, lông mày Lệ Bạc Thâm khẽ nhíu lại.

Thế nhưng cũng không đến mức người đàn ông đó hoàn toàn không xuất hiện như vậy chứ?

Ngay lúc Lệ Bạc Thâm đang hoang mang, từ trên cầu thang đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Lệ Bạc Thâm chợt hoàn hồn lại, đặt khung ảnh trong tay xuống, xoay người đi về chỗ cũ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trên cầu thang, Giang Nguyễn Nguyễn đang bước đi hết sức vội vàng, chạy thẳng một đường từ trên lầu xuống với vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.