Hai đứa nhóc rất lễ phép, biết hai con figure này có giá không thấp nên dù thích vẫn läc đầu với cô Cái này quá đắt, tụi anh không thể nhận được.”
Tiểu Tinh Tinh hơi nghiêng đầu, đặt hai con figure bên cạnh họ rồi quay lại viết lên quyển vở câu: "Tặng hai anh. Cảm ơn. Giúp."
Mộ Mộ nhìn quyển vở cô bé giơ lên mà không hiểu ra sao.
Sao em gái viết câu văn không đầy đủ gì cả, ai biết em muốn nói cái gì?
Ban đầu Triều Triều cũng không hiểu, nhưng rất nhanh đã nhìn ra: “Em muốn cảm ơn ngày đó tụi anh đã giúp em?"
Tiểu Tinh Tinh dùng sức gật đầu, để quyển vở qua một bên rồi cầm figure đưa đến trước mặt họ.
Giang Nguyễn Nguyễn nghe thấy lời nói của con mình, lại nghĩ tới ngày đó cô giáo nhà trẻ cũng nhắc đến Triều Triều và Mộ Mộ từng bảo vệ Tiểu Tinh Tinh.
Không biết đám con nít đã xảy ra mâu thuẫn xung đột gì?
Nhìn dáng vẻ của Tiểu Tinh Tinh giống như rất biết ơn Triều Triều và Mộ Mộ đã hỗ trợ.
"Ngày đó xảy ra chuyện gì vậy?" Giang Nguyễn Nguyễn nhịn không được hỏi một câu.
Triều Triều nói: "Có bạn kia đẩy em gái, làm em ấy bị thương, con với Mộ Mộ bảo bạn kia xin lỗi em rồi dẫn em đi tìm cô giáo."
Giang Nguyễn Nguyễn nghe xong thì gật gật đầu.
"Mẹ, tụi con có thể nhận không?" Nhìn thấy em gái vẫn luôn giơ figure, Triều Triều có chút băn khoăn.
Giang Nguyễn Nguyễn cười đáp: “Nhận đi, các con cũng có thể lấy đồ chơi của mình tặng cho em mà”
Nghe mẹ nói vậy, hai đứa nhỏ mới đưa tay nhận lấy món quà của Tiểu Tinh Tinh, vẫn không quên nói với cô bé một câu: “Cảm ơn em gái, em đợi tụi anh một chút, tụi anh đi tìm quà cho eml"
Nói xong, tụi nhỏ lập tức chạy lên lầu tìm kiếm món quà mình muốn tặng cho em gái.
Trong phòng khách chỉ còn lại Giang Nguyễn Nguyễn và Tiểu Tinh Tinh.
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn nhịn không được quan tâm: “Ngày đó ngã còn đau không con?"
Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh đi đến trước mặt cô rồi nâng bàn tay bị thương hôm đó lên cho cô xem.
Chỉ thấy trên bàn tay nhỏ trắng noãn của cô bé có một vết bầm rất bắt mắt.
Giang Nguyễn Nguyễn đau lòng nhăn mày lại, nắm tay cô bé cẩn thận kiểm tra một chút, xác nhận chỉ là bị thương ngoài da mới yên tâm: “Con đã bôi thuốc chưa?"
Tiểu Tinh Tinh chần chờ mấy giây, nhưng khi thấy dáng vẻ quan tâm của dì xinh đẹp thì vô tội lắc đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn càng cảm thấy đau lòng.
Lệ Bạc Thâm không có khả năng không phát hiện vết thương rõ ràng như thế, vậy mà cũng không biết bôi chút thuốc cho con bé.
Lại liên tưởng đến chuyện cô bé thường xuyên bỏ nhà đi, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức thầm mảng Lệ Bạc Thâm làm cha mà quá vô tâm!
Tiểu Tinh Tinh còn không biết cha mình bị mắng oan, vẫn mang vẻ mặt mong đợi nhìn dì xinh đẹp trước mặt.
Cô bé nói chưa bôi thuốc nên chắc dì xinh đẹp sẽ bôi giúp đúng không?
"Có đau không?" Cô vừa xoa vừa quan tâm nhìn phản ứng của cô bé.
Tiểu Tinh Tinh läc đầu, dán mắt nhìn bàn tay dì xinh đẹp đang xoa vết bầm cho mình.
Tay của dì thật đẹp, hơn nữa dịu dàng hơn cha nhiều, cô bé hoàn toàn không thấy đau.
Cô càng thích dì xinh đẹp!