Lệ Bạc Thâm lập tức ngừng công việc đang làm lại: “Tôi lập tức trở về!"
Sau khi cúp điện thoại, hắn gấp rút chạy về trang viên Lệ gia.
"Sao lại như vậy? Các người đông như thế mà không giữ nổi một đứa nhỏ sao?" Lệ Bạc Thâm vừa trở lại biệt thự đã trầm giọng chất vấn.
Đám người làm run sợ đứng trong phòng khách, bị lửa giận của hẳn dọa đến mức không dám ngẩng đầu.
Quản gia cẩn thận mở miệng: “Chúng tôi cũng không rõ... Buổi sáng tiểu tiểu thư ăn điểm tâm xong liền trở về phòng, khi thím Trương đi lên tìm lại phát hiện không thấy đâu nữa."
Lệ Bạc Thâm cau mày lại: “Camera đâu?” Quản gia lộ ra vẻ mặt cầu xin: “Thiếu gia, camera... Không
biết đã tắt vào lúc nào, trùng hợp là không có đoạn video theo. dõi vào buổi sáng hôm nay."
Nghe vậy, sắc mặt Lệ Bạc Thâm càng trầm xuống. Trong phòng khách hoàn toàn tĩnh mịch.
Mọi người run sợ cúi thấp càng đầu, hận không thể giấu mình vào kẽ đất. Ai mà ngờ được trong thời gian ngắn như thế mà tiểu tiểu thư đã đi lạc hai lần liên tục, còn ngay dưới mí mắt của họ!
Nếu tiểu tiểu thư xảy ra chuyện gì thì e rằng họ đều mất bát cơm này...
Lệ Bạc Thâm vừa nhấc mắt liền nhìn thấy mấy vệ sĩ hẳn phái đi coi chừng Tiểu Tinh Tinh đầu đứng trong đám người, lập tức tức giận quát: “Các anh còn đứng đấy làm gì! Sao không mau đi tìm? Nếu tìm không thấy thì cả đám các ngươi khỏi về nữal"
Tiếng nói vừa dứt, mọi người vội vàng thưa vâng rồi cúi đầu xoay người bước nhanh ra khỏi biệt thự.
Giang Nguyễn Nguyễn buồn rầu nhìn con bé trước mặt.
Thời gian đã không còn sớm, hiện tại cô nên dẫn hai đứa nhò đến sở nghiên cứu làm việc, nhưng cô bé này xuất hiện đã làm xáo trộn kế hoạch của cô.
Hơn nữa Tiểu Tinh Tỉnh còn tự đón xe tới, cô không có khả năng lại để con bé tự trở về.
Một lúc sau, Giang Nguyễn Nguyễn thầm thở dài rồi đứng dậy nhường ra lối vào nhà: “Con vào đi."
Đôi mắt Tiểu Tinh Tinh sáng lên, dùng sức gật đầu rồi đi theo cô vào biệt thự.
"Con ăn sáng chưa?" Giang Nguyễn Nguyễn quan tâm hỏi một câu.
Tiểu Tinh Tinh ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, nghe vậy thì ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn dẫn hai đứa nhóc ngồi xuống bên cạnh cô bé, do dự một lát rồi hỏi: “Có thể nói cho dì biết là con thật sự đến tìm các anh chơi thôi hay là bỏ nhà đi như lần trước? Người trong nhà biết con đến chỗ dì không?”
Tiểu Tinh Tinh hơi nghiêng đầu rồi viết lên quyển vở.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Triều Triều và Mộ Mộ bên cạnh cũng đầy vẻ nghiêm túc: “Một mình em mà dám tự đón xe, nếu gặp phải người xấu sẽ bị bảt đi! Không phải cô giáo đã
dạy rồi sao? Con nít không được đi ra ngoài một mình!"
Tụi nhỏ nói xong thì Tiểu Tinh Tinh cũng viết xong, cô bé. giơ quyển vở lên cho họ xem.
"Muốn gặp dì, muốn gặp các anh."
Giang Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Con... Bỏ nhà đi vì dì và các anh?"
Tiểu Tinh Tinh dùng sức gật đầu, lại viết một chữ lên quyển vở: “Thích."
Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu nổi.
Thích? Thích cái gì?
"Em thích mọi người?" Triều Triều suy đoán.
Tiểu Tinh Tinh lại gật đầu một cái.
Thấy thế, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy càng mềm lòng.
Nói thật cô cũng rất thích cô bé đáng yêu này. Mặc dù biết đây là con của Lệ Bạc Thâm và người phụ nữ khác, nhưng sau khi tiếp xúc cô cũng không ghét nổi đứa bé ngoan này.
Nhưng con bé làm như thế quá nguy hiểm.
Tiểu Tinh Tinh rũ mắt xuống, cảm thấy không muốn lắm.
Cha xấu lảm, dì xinh đẹp và các anh tốt với cô như thế mà cha lại không để cô tiếp xúc với họ.
Nhưng giọng nói của dì xinh đẹp thật dịu dàng...
Một lúc sau, Tiểu Tinh Tinh vẫn ngoan ngoãn khẽ gật đầu.