Lệ Bạc Thâm không để ý tới hai đứa nhỏ trong xe, hắn biết mình đã muộn nên đang vội vã bước nhanh vào trường.
Vừa bước vào hắn đã nhìn thấy hai người đứng cạnh cầu trượt, còn Tiểu Tinh Tinh thiếu chút nữa đã nằm trong vòng tay của Giang Nguyễn Nguyên.
“Cha Tinh Tỉnh, anh đến rồi!”
Cô giáo vừa nhìn thâỳ người đến đã cung kính chào hỏi.
Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu, đỉ đến trước mặt ba người, quét mắt nhìn con gái mình, sau đó lạnh lùng nhìn Giang Nguyễn Nguyễn: “Sao cô lại ở đây?”
Cảm nhận được vẻ địch ý xung quanh người đàn ông, Giang Nguyễn Nguyễn vô thức cau mày.
Cô giáo bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn bọn họ: “Hai người… quen nhau à?”
Vừa rồi cô giáo còn tưởng Giang Nguyễn Nguyễn không biết Tiểu Tinh Tinh.
Nhưng lại nghĩ đến thái độ dựa dẫm của Tiểu Tình Tinh đối với Giang Nguyễn Nguyễn, hình như chuyện hai người có quen biết nhau
cũng không phải là chuyện không thể.
Giang Nguyền Nguyễn lơ đãng gật đầu đáp lại cò giáo, lúc bắt gặp ánh mắt của người đàn ông kia, cô nói: “Tôi đến đón con trai tôi tan học nhưng con gái anh cứ giữ chặt lấy quần áo tôi không buông, cuối cùng tôi chỉ có thể đứng đây đợi chung với con bé.”
Nghe được câu “con gái của anh” từ miệng cô, sắc mặt Lệ Bạc Thâm chợt tối sầm lại.
Người phụ nữ này thật là tàn nhẫn, không ngờ cô ta lại dám nói ra những lời như vậy trước mặt con gái của mình!
Giang Nguyễn Nguyễn không biết mình đã nói sai, cô chỉ thấy sắc mặt người đàn ông đó đột nhiên trầm xuống rồi nhìn về phía cô bé ở bên cạnh.
“Lại đây.”
Lệ Bạc Thâm nghiêm túc đưa tay về phía Tiểu Tỉnh Tinh.
Tiểu Tỉnh Tinh liếc nhìn bàn tay dang rộng của cha, sau đó lại ngước mắt nhìn dì xỉnh đẹp bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ không muốn cùng với một chút ủy khuất.
Không dễ dàng gì mới được ở bên cạnh dì xinh đẹp, vậy mà tại sao cha cứ hung dữ như
vậy chứ…
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tiểu Tỉnh Tinh vẫn không chịu buông tay, sắc mặt Lệ Bạc Thâm cũng càng ngày càng khó coi.
Cuối cùng vẫn là Giang Nguyễn Nguyễn cụp mắt xuống, vừa cúi người sờ sờ lên đầu cô bé vừa an ủi: “Cha con đến đón con rồi, con mau về với ông ấy đi, dì cũng phải trở về nữa.1′
Nóỉ xong cô lại đứng thẳng người dậy, định đợi Tiểu Tinh Tỉnh vừa buông tay cô sẽ rời đi ngay.
Thế nhưng Tiểu Tinh Tỉnh vẫn chậm chạp không chịu buông tay, cũng không chịu quan tâm sắc mặt Lệ Bạc Thâm bên cạnh đã khó coi đến cỡ nào, cô bé chỉ chăm chăm đưa đôi mắt trông mong nhìn Giang Nguyễn Nguyễn.
Cô bé không biết tại sao nhưng cô bé chỉ rất thích dì này thôi, thậm chí còn muốn về nhà với người dì xỉnh đẹp này nữa…
Bầu không khí bắt đầu căng thẳng.
Cô giáo vừa định nói gì đó để giảng hòa thì đột nhiên nhìn thấy Lệ Bạc Thâm vẫn luôn ỉm lặng bỗng nhiên cử động.
“Lệ Tinh Tinh mau buông tay rồi về với
cha.”
Lệ Bạc Thâm sải bước đi tới trước mặt Tiểu Tỉnh Tinh, dùng giọng điệu nghiêm khắc nhất từ trước tớ
ỉ giờ mà nói với cô bé một câu.
Tiểu Tình Tỉnh bị giọng điệu của hắn dọa sợ, bàn tay đang nắm lấy của tay Giang Nguyễn Nguyễn siết lại thật chặt, vô thức dỉ chuyển sát vào người Giang Nguyên Nguyễn.
Cô bé vốn đang đứng bên mép cầu trượt, lúc cô vừa nhích chân một cái đã suýt nữa trượt từ trên cầu trượt xuống.
Lúc này lại nghe cô nói vậy thì hắn cũng
dùng giọng điệu không mấy thân thiện tương tự đáp trả lạỉ: “Tôi đối xử với con gái tôi như thế nào có liên quan gì đến cô Giang? Không phải là cô đang cho rằng con gái tôi thân thiết với cô một chút thì cô sẽ có tư cách để quản chuyện này sao?”
Bầu không khí giữa hai người cực kì căng thẳng.
Nghe giọng điệu mỉa mai của hắn, sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn cực kỳ khó coi, trong lònq cũnq vô duyên vò cớ nổi lên lửa qỉận.