Nhớ đến người bạn thân đã chăm con giúp mình hai ngày liên tục, Giang Nguyễn Nguyễn xử lý xong công việc vào buổi sáng rồi buổi chiều chạy đến nhà họ Tân để tranh thủ ban đêm có thể tự đi đón hai đứa nhóc.
Cô chạy đến nhà họ Tần kiểm tra tình trạng của ông cụ Tân, xác nhận không có biến cố gì thì tiếp tục quá trình trị liệu châm cứu cho ông cụ.
Trong thời gian chờ rút châm, Tần Vũ Trì cầm một bộ hồ sơ fôỉ đi đến: “Bác sĩ Giang, đây là hợp đồng đã soạn xong, cô xem đi, nếu không có vấn đê thì có thể ký tên.1′
Đêm qua họ đã bàn xong chuyện này nên Giang Nguyễn Nguyễn cũng không cảm thấy bất ngờ, cô lấy hồ sơ qua cẩn thận xem một lượt rồi ký tên mình lên đó.
Ký xong hợp đồng, thái độ của Tân Vũ Trì đối với cô càng thân cận: “Bắt đầu từ bây giờ chúng ta đã là đối tác của nhau, nhưng chuyện của ông nội tôi vẫn phải làm phiền bác sĩ Giang bỏ công bỏ sức.1′
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Đây là
chuyện tôi phải làm.”
Hai người trò chuyện một lát, sau đó Giang Nguyên Nguyên nhìn lên đồng hồ rồi rút châm cho ông cụ.
Cho dù cô đã cố gắng tranh thủ, nhưng đợi cô dọn đồ xong cũng đã qua thời gian nhà trẻ tan học.
Giang Nguyễn Nguyễn vội vàng đứng lên tạm biệt rồi lái xe đến nhà trẻ đón hai đứa nhóc.
Hôm nay cô không nói với tụi nhỏ sẽ đến trễ, không biết tụi nó có sốt ruột không.
Đợi đến lúc cô đến nhà trẻ thì trong sân đã trống không, các bạn nhỏ gần như đã về hết.
Giang Nguyên Nguyên nhìn quanh bốn phía một vòng mới trông thấy bóng dáng hai đứa nhóc ngồi trên cái ghế nhỏ trong sân trường, nhưng không nhìn thấy có cô giáo ngồi cùng.
Thấy thế, Giang Nguyên Nguyên hơi lo lắng nên vội chạy tới.
“Mẹ!” Gặp cò xuất hiện, hai đứa nhóc vui mừng chạy về hướng cô.
Giang Nguyễn Nguyên mỗi tay ôm một đứa, sờ lên mặt của tụi nhỏ rồi ngồi xổm xuống và nói: “Mẹ hơi bận nên lỡ đến trễ một chút, xin
lỗi hai con.1
Triều Triều hiểu chuyện lắc đầu: “Không sao, tụi con cũng chờ trong vườn trẻ, còn có cô giáo chờ với tụi con, mẹ đừng lo lắng.”
Mộ Mộ cũng gật đầu theo.
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu mà nhìn tụi nhỏ: “Có cô giáo ngồi cùng sao?”
Triều Triều chỉ chỉ vào một góc trong sân.
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn theo hướng cậu bé chỉ thì mới nhìn thấy nơi đó còn có một bậc thang trơn bóng, cô giáo đang ngồi xổm ở đó thân thiết cười nói với một cô bé.
Cô bé kia mặc đồng phục nhà trẻ rất đáng yêu, ngồi ngay ngắn, gượng gạo đặt hai cánh tay lên đầu gối, đôi mắt lại trông mong nhìn chằm chằm về hướng họ.
Khi thấy rõ gương mặt của cô bé, Giang Nguyễn Nguyên bỗng khẽ giật mình.
Nếu cô không nhận lầm thì đây rõ ràng… Là con gái của Lệ Bạc Thâm.
Cô bé cũng học ở nhà trẻ này sao?
Vừa rồi rõ ràng dì xinh đẹp đã nhận ra cỏ bé, nhưng lại không để ý tới cô.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Hôm nay làm việc mệt lắm sao?” Triều Triều thấy mẹ hơi mất tập trung thì quan tâm lắc lắc ngón tay cô.
Giang Nguyên Nguyên bỗng tỉnh táo lại, nhếch khóe miệng lên cười nói: “Mẹ không mệt.”
Nghe vậy, Mộ Mộ vui vẻ nắm chặt tay cô rồi nhảy cẫng lên và nói: “Vậy chúng ta về nhà đi!”