Lệ Bạc Thâm chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó nắm lấy cổ tay cô, quay sang một bên, lạnh lùng nhìn Tần Vũ Phỉ: “Xin lỗi.”
Tần Vũ Phỉ đột nhiên nghe thấy Lệ Bạc Thâm nói như vậy thì nhất thời trợn mắt há hốc mồm: “Anh Thâm, anh, anh vừa nói cái gì vậy?”
Lệ Bạc Thâm nghiêm túc nhìn chằm chằm cô ta, cả người hắn tỏa ra cảm giác vô cùng áp bức: “Hiện tại ông cụ Tan đang nguy kịch, nếu thật sự có thể dễ dàng tìm ra người cứu được ông ấy thì hai người đã không cần mời đủ loại bác sĩ từ trong và ngoài nước như vậy rồi. Nếu có thì người đó đã sớm xuất hiện rồi, kết quả là tới giờ vẫn không có người nào.”
Tần Vũ Phỉ bị khí thế của hắn làm khiếp sợ, cúi đầu không biết phải phản bác lại thể nào.
“Mà vị này…”
Lệ Bạc Thâm dừng một chút, đưa mắt ra hiệu về người phía sau rồi mới tiếp tục nói: “Giang tiểu thư này không có quan hệ gì với nhà họ Tân, đến đây chỉ đề chữa bệnh cho ông cụ Tân. Cô có thể không tỉn cô ấy nhưng không thể ra tay với cô ấy như vậy được. Nhà họ Tần đã
dạy cô hành xử như vậy sao? Lập tức xin lỗi cô ấy đi!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Vũ Trì cũng có chút há mồm, thậm chí không thể tin vào mắt mình.
Anh ta không nhìn lầm chứ, anh Thâm đang ra mặt nói thay cho người phụ nữ khác sao?
Nhưng mà, chuyện này thật sự là Tân Vũ Phỉ sai.
Dù sao, vừa mới bắt đầu em gái mình đã ồn ào muốn đuổi vị bác sĩ Giang này đi, thậm chí còn bất ngờ động thủ với cô ây.
Tần Vũ Trì không ngờ hôm nay em gái mình lại bốc đồng như vậy.
Thấy tới Lệ Bạc Thâm cũng phải nhịn không được mở miệng dạy dỗ em gái mình thì mặt anh ta tối sầm lại, nghiêm túc nói với Tân Vũ Phỉ: “Vũ Phỉ, anh Thâm nói đúng. Hãy mau xin lỗi bác sĩ Giang đi! Cho dù em có lo lắng thế nào cũng không nên động thủ với người ta như vậy. Em thực sự quá bốc đồng rồi!”
Tần Vũ Phỉ nghiến răng nhìn những người trước mặt.
Lệ Bạc Thâm đưa người phụ nữ kia ra sau
người để bảo vệ, đã vậy còn không do dự bảo cô ta xỉn lỗi. Anh trai cô ta cũng lên tiếng vì người phụ nữ kia, thậm chí Tiểu Tỉnh Tỉnh còn còn viết chữ lên sổ yêu cầu cô ta xin lỗi!
Lúc này cô ta không còn lựa chọn nào khác!
Nghiến răng lưỡng lự hồi lâu, Tần Vũ Phỉ cuối cùng cũng miễn cưỡng cúi đầu nói: “Xin lỗi bác sĩ Giang, tôi quả thực quá bốc đồng, xin lỗi cô, tôi không nên làm vậy với cô.”
Dù xin lỗi nhưng giọng điệu của cô ta cứ như nói cho có lệ.
Căn bản là Giang Nguyễn Nguyễn cũng không muốn để ý tới, lúc này cô đang lơ đãng nhìn người đàn ông trước mặt.
Rốt cục là hắn muốn làm gì?
Tại sao bây giờ hắn lại giúp mình chứ?
Trước khi chữa trị cho ông cụ chính người đàn ông này đã làm khó cô, có điều tới khi cô bắt đầu chữa trị thì người đàn ông này lại đột nhiên đứng ra giúp đỡ. Hiện tại khi cô bị nghi ngờ cũng do hắn lên tiếng bảo vệ cô.
Giang Nguyễn Nguyên nhận ra rằng bản thân mình thực sự không thể nhìn thấu hắn …
“Bác SI Giang, Vũ Phỉ đã biết lỗi của mình.
Tôi không mong đợi cô sẽ tha thứ cho em ấy nhanh như vậy, nhưng như cô đã nói, tình hình của ông tôi đã rất tệ, cô có thể chữa trị cho ông ấy trước được không, sau đó cô muốn chúng tôi tạ lỗi thế nào chúng ta có thể bàn bạc lại sau.”
Giọng nói của Tần Vũ Trì vang lên bên tai cô.
Nghe vậy, sắc mặt Tân Vũ Phỉ lại khó coi.
Tần Vũ Trì đồng ý ngay lập tức, trực tiếp
yêu câu những người khác rời đỉ.
Trong phòng chỉ còn lại anh ta, Lệ Bạc Thâm và Tiểu Tỉnh Tinh đang quấn lâỳ ba, Giang Nguyễn Nguyễn lại ngồi xuống cạnh qiườnq bệnh.