Thấy đã tới giờ nhà trẻ tan học, Lệ Bạc Thâm mới chậm rãi dẹp bỏ suy nghĩ mà lái xe đi đến nhà trẻ.
Dựa theo thói quen của Tiểu Tinh Tinh, có lẽ hắn sẽ nhìn thấy người phụ nữ kia ở nhà trẻ.
Khi tới nhà trẻ, hắn lại phát hiện tuy mình không muộn, nhưng người phụ nữ kia lại tới sớm hơn, hai đứa nhỏ đều đã không thấy.
Tiểu Tinh Tinh đã quen cùng hai anh chờ cha tới đón, hiện tại chỉ còn mình cô bé nên nhút nhát mà nắm lấy tay cô Lý.
"Lệ tổng, ngài đã tới." Cô Lý biết tình hình của Tiểu Tỉnh Tinh nên cũng rất thận trọng.
Cô thấy Lệ Bạc Thâm đến thì âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Lệ Bạc Thâm gật đầu rồi nhận lấy Tiểu Tinh Tinh từ tay cô ta. Sau khi lên xe, tâm tình của Tiểu Tinh Tinh vẫn không vui vẻ.
Lệ Bạc Thâm cau mày, nhịn không được hỏi một câu: "Sao hôm nay chỉ có một mình con?”
Cô bé biết hắn đang hỏi gì nên rũ mắt xuống, bập bẹ tủi thân nói: "Anh, dì đón đi"
Nghe vậy, ánh mắt Lệ Bạc Thâm hơi tối xuống.
Tuy người phụ nữ kia tránh hắn như tránh tà, nhưng hắn biết cô luôn mềm lòng với Tiểu Tinh Tinh.
Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy cô thì càng không thể để cô đi như vậy.
Tình hình hôm nay lại khác thường, nguyên nhân chỉ có thể là người phụ nữ kia thấy được tin tức nọ.
Cho nên là bởi vì tin tức kia nên cô trốn tránh hắn sao? Nghĩ vậy, Lệ Bạc Thâm không khỏi cảm thấy không vui. Dọc đường đi, không khí trong xe đều rất nặng nề.
Sau khi về đến nhà, nhìn thấy người ngồi trong phòng khách, sắc mặt Lệ Bạc 'Thâm lại không khỏi hơi trầm xuống: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Buổi chiều sau khi Tống Viện rời khỏi quán cà phê, vốn định đi thẳng đến công ty tìm con trai nói chuyện, nhưng bà ta nghĩ lại vẫn không đi quấy rầy hắn làm việc nên đi vòng đến trang viên, chờ hắn trở về.
Chờ một cái là đến buổi chiều, không ngờ con bà ta vừa vào cửa đã có thái độ này.
Tống Viện vốn đang không vui lại càng khó chịu: "Thế nào? Ý con là mẹ không thể tới? Không phải con hy vọng cả đời mẹ không đến đây để con lừa gạt
cha mẹ mà đón người đàn bà họ Giang kia vào cửa đó chứ?”
Nghe thế, sắc mặt Lệ Bạc Thâm hoàn toàn trầm xuống, hắn bảo thím Trương: "Mang Tỉnh Tỉnh đi lên lầu."
Thím Trương nhìn ra khói thuốc súng giữa hai người nên không dám trì hoãn mà vội vàng dẫn Tiểu Tinh Tinh lên lầu.
Tiểu Tinh Tinh đi chậm rì rì, vừa rồi hình như cô bé nghe bà nội nói đến dì đẹp, cha muốn kết hôn với dì đẹp sao?
Nhưng rõ ràng trên tin tức nói cha muốn cưới dì xấu xa mà.......
Cô bé không rõ, nhưng cảm thấy nếu cha cưới dì đẹp thì thật sự không thể tốt hơn!
Trong giọng nói của Lệ Bạc Thâm xen lẫn châm chọc: "Tin tức hôn sự của con và Phó Vi Trữ truyền ra, không phải mẹ cũng không giải thích với con sao? Hơn nữa mẹ cũng chưa từng hỏi ý kiến của con."
Hắn luôn biết mẹ hy vọng hắn và Phó Vi Trữ ở bên nhau, nhưng không ngờ bà ta lại áp dụng thủ đoạn cứng rắn như vậy.
Sau khi tin tức kia truyền ra, Lệ Bạc Thâm cũng ý thức được mình không thể im lặng nữa.
Tống Viện nghẹn họngm vẻ mặt hơi thay đổi, cảm thấy hơi chột dạ, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Hôn ước của con và Vi Trữ đã có nhiều năm, sớm muộn gì cũng ở bên nhau, me chỉ thay các con tuyên bố sớm một chút mà thôi. Hơn nữa thời gian trước con làm Vi Trữ mất mặt trong tiệc thọ của cụ Tân nên cha mẹ chỉ có thể xử lý như vậy."