Lệ Bạc Thâm ngủ không sâu nên khi bên tai truyền đến tiếng động mơ hồ thật nhỏ thì lập tức cau mày mở mắt ra.
Chỉ thấy người trên giường bệnh đang đặt tay trên trán, hiển nhiên là đã tỉnh lại.
"Cô cảm giác thế nào? Có sốt nghiêm trọng không?” Lệ Bạc Thâm đứng dậy đi đến trước giường bệnh.
Giang Nguyễn Nguyễn hơi khựng lại, chậm rãi chống giường ngồi dậy rồi khách sáo nói cảm ơn hắn: “Đã đỡ hơn nhiều rồi, tối hôm nay đã làm phiền anh."
Thấy dáng vẻ xa cách của cô, ánh mắt Lệ Bạc Thâm hơi tối lại, nhưng nghĩ lại thì người phụ nữ này còn đang bị bệnh nên hắn cố nén cảm xúc không vui xuống, trầm giọng quan tâm: “Tối giờ cô chưa ăn gì cả, có đói bụng không?”
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc tới ăn thì Giang Nguyễn Nguyễn lập tức cảm thấy dạ dày rống trỗng.
Không chỉ buổi tối chưa ăn gì, do bị sốt nên cả ngày cô chẳng có khẩu vị, giữa trưa chỉ tùy tiện ăn một ít.
Nhưng cô lại không muốn nợ ơn của người đàn ông này thêm nữa.
Giang Nguyễn Nguyễn đang muốn nói không đói, nhưng bụng lại không nghe sai khiến mà réo lên một tiếng.
Một lát sau, Giang Nguyễn Nguyễn đỏ mặt cố gắng trấn định mà quay mặt đi: “Đã trễ thế này rồi, tôi không muốn ăn gì cả."
Lệ Bạc Thâm cau mày, trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Giang Nguyễn Nguyễn nghe thấy động tĩnh thì quay đầu, không thấy bóng dáng của hắn đâu nữa.
Qua mười phút người đàn ông lại xuất hiện, trong tay bưng một chén cháo trắng còn bốc hơi nóng.
"Lúc tối tôi đặt mua bên ngoài, dùng lò siêu sóng của bệnh viện hâm nóng lại, cô cố ăn một chút đi."
Giang Nguyễn Nguyễn lại ngẩn ra.
Mãi đến khi người đàn ông chỉnh lại giường bệnh giúp cô rồi đặt chén cháo tới trước mặt thì cô mới tỉnh táo lại.
“Cám ơn." Cô đứng dậy chậm rãi bưng chén cháo lên húp một ngụm. Hắn đã làm đến vậy mà cô còn nói không muốn ăn thì có vẻ quá vô tình. Thấy cô không từ chối nữa, Lệ Bạc Thâm trở lại ngồi xuống ghế, trầm giọng
mà nói: "Bác sĩ nói đêm nay cô ở lại bệnh viện để tránh bệnh tình lặp lại, sáng ngày mai làm kiểm tra lần nữa, không thành vấn đề mới được xuất viện."
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu rồi nhìn hắn một cái: “Thời gian không còn sớm, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, có thể tự chăm sóc cho mình, tối hôm nay cám ơn anh, ngày mai chắc anh còn phải đi làm, anh về sớm nghỉ ngơi đi."
Nghe cô rõ ràng đang đuổi người, sắc mặt Lệ Bạc Thâm lại trầm xuống, lạnh nhạt: “Tôi không vô trách nhiệm đến mức ném một bệnh nhân lại một mình ở đây.
Giang Nguyễn Nguyễn nhíu mày lại: “Tôi đã không cần chăm sóc nữa, anh ở đây cũng không nghỉ ngơi được gì, không lý nào lại ở lại."
Hơn nữa cô cũng không muốn nợ Lệ Bạc Thâm càng nhiều.
Đêm khuya phòng bệnh rất yên tĩnh, tiếng nói của Giang Nguyễn Nguyễn có vẻ rất vang dội.
Tiếng cô vừa dứt thì trong phòng bệnh đã rơi vào tĩnh mịch.
Người đàn ông không có ý muốn rời đi.
Giang Nguyễn Nguyễn siết lòng bàn tay, giọng nói cũng dịu lại: “Giữa chúng †a không có quan hệ gì, Lệ tổng không cần chăm sóc tôi đến nước này, tiếp tục như vậy tôi sẽ cảm thấy áp lực."
Ngụ ý là hắn ở lại không phải chỉ để chăm sóc cô.
Giang Nguyễn Nguyễn nói không lại hắn nên chỉ có thể ngầm đồng ý hắn ở lại.
Nhưng hai người căn bản không có lời nào để nói.
Không khí trong phòng bệnh có vẻ rất xấu hổ.