Lệ Bạc Thâm đang đứng ở một bên.
Bởi vì không nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn nên Tiểu Tinh Tinh nhất quyết không chịu trở về, hắn đành chờ ở chỗ này với cô bé, không ngờ lại nghe thấy tin tức này.
Tiểu Tinh Tinh sốt ruột bắt lấy ống tay áo của hẳn: “Dì..... :
Lệ Bạc Thâm nhìn ra ý đồ của cô bé nên trầm giọng nói tiếp lời: “Giang tiểu thư làm sao vậy?"
thím Lý hoàn toàn không biết gì về mâu thuẫn giữa bọn họ, nghe vậy không chút nghĩ ngợi trả lời: “Hôm qua Giang tiểu thư trở về đã không được bình thường, tôi nghĩ là cô ấy mệt thôi, không ngờ trưa hôm nay bắt đầu nóng lên. Tôi phải mau chóng trở về chăm cô."
Nói xong, bà chuẩn bị dẫn hai đứa nhỏ rời đi.
Triều Triều và Mộ Mộ quên luôn tạm biệt em gái mà vội vã xoay người rời đi.
Thấy thế, Tiểu Tinh Tinh sốt ruột đến độ hốc mắt đỏ lên, nhỏ giọng lầm bầm: "Dị",
Lệ Bạc Thâm thấy dáng vẻ của cô bé thì trầm mặc hồi lâu rồi vẫn dẫn cô lên xe, bảo tài xế đi theo sau thím Lý đến nhà của Giang Nguyễn Nguyễn.
Bọn nhỏ một lòng nghĩ đến mẹ, khi nhìn thấy Lệ Bạc Thâm theo sau thì cũng không nói gì mà trực tiếp chạy lon ton đến phòng mẹ.
thím Lý cũng không ngăn cản mà trơ mắt nhìn Lệ Bạc Thâm dẫn Tiểu Tinh Tinh lên lầu.
Giang Nguyễn Nguyễn bị tiếng mở cửa của bọn nhỏ đánh thức, khi mở mắt ra chỉ nhìn thấy hai đôi mắt to nhìn lom lom vào mình.
"Mẹ, mẹ thấy sao rồi? Có phải rất khó chịu không?" Triều Triều lấy tay sờ sờ trán mẹ, bị nhiệt độ trên đó hù sợ, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Giang Nguyễn Nguyễn trấn an cười cưò đừng lo lắng."
Mẹ bị sốt thôi, ngủ một giấc là khỏe,
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng nói bập bẹ: “Dì..... .
Giang Nguyễn Nguyễn lập tức sửng sốt, quay đầu nhìn lại thì thấy Tiểu Tinh Tinh đang bất an đứng bên giường, bàn tay nhỏ bé siết chặt mép sàng rồi nhìn cô lom lom.
Sao con bé lại đến đây?
Gần như theo bản năng, Giang Nguyễn Nguyễn ngước mắt nhìn thoáng qua phía cửa.
Chỉ thấy một bóng người thon dài đứng ở cửa nhìn thẳng vào tầm mắt của cô, hẳn cau mày sải bước tiến vào: “Sốt rất nghiêm trọng sao?”
Giang Nguyễn Nguyễn mang tâm tình phức tạp dời tầm mắt đi, trên mặt đây vẻ lạnh nhạt: “Không có gì, tôi là bác sĩ nên biết bệnh tình có nghiêm trọng không,
mức độ này chỉ là sốt nhẹ, ngủ một giấc là khỏe thôi."
Vừa dứt lời, thím Lý đã nhịn không được phản bác: “Cô đã ngủ một ngày một đêm mà còn chưa khỏe lên, hay là đến bệnh viện chích đi!"
Trên mặt người đàn ông xẹt qua một tia nghỉ ngờ.
Bàn tay giấu trong chăn của Giang Nguyễn Nguyễn hơi siết lại, đầu choáng váng nên nhất thời cũng không nghĩ ra lí do gì để từ chối.
Cô thật sự sốt hơi nặng, vốn định chờ thím Lý trở về sẽ nhờ bà đi bệnh viện với mình một chuyến, lại không ngờ Lệ Bạc Thâm lại đi theo về.
bà đi theo tôi một chuyến."
Hai đứa nhỏ đòi đi theo, Giang Nguyễn Nguyễn nhíu mày lại: “Tụi con ở nhà ngoan ngoãn đi ngủ đi, mẹ sẽ về nhanh thôi."
Đã trễ thế này, cô không muốn bọn nhỏ cũng mệt mỏi theo mình.
thím Lý đang muốn đáp ứng thì tiếng nói trầm thấp của Lệ Bạc Thâm vang lên: “Tôi dẫn cô đi, thím Lý ở nhà chăm sóc bọn nhỏ."