Khi Giang Nguyễn Nguyễn đi ra khỏi phòng giải phẫu thì trời đã tối rồi. Nhìn sắc trời bên ngoài, Giang Nguyễn Nguyễn 3TR Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ tới mình bỏ lỡ thời gian đón bọn nhỏ, cô chỉ kịp thay quần áo. rồi vội vàng lái xe chạy tới nhà trẻ.
Khi đi vào cổng nhà trẻ, chỉ thấy dưới ánh đèn đường xa xa có một người đàn ông đút tay vào túi đứng bên cái ghế dài, ba đứa nhỏ vây quanh hắn, mỗi đứa cầm một cái hamburger mà cúi đầu ăn rất nghiêm túc.
Thấy thế, bước chân của Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi ngừng lại.
Hình như đã nhận ra tâm mắt của cô nên người đàn ông kia lập tức ngước. mắt nhìn, sau đó cúi đầu nói gì đó với bọn nhỏ.
Ba đứa nhỏ không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên, một tay cầm cái hamburger không hoàn chỉnh mà chạy tới bên cạnh cô.
Giang Nguyễn Nguyễn áy náy ngồi xổm xuống sờ sờ đầu bọn nhỏ: “Thực xin lỗi, mẹ đã tới trễ."
Triều Triều và Mộ Mộ sớm đã quen, nghe vậy cũng không để ý mà lắc đầu, trái lại quan tâm hỏi cô: “Mẹ, mẹ bận đến bây giờ sao? Có phải mệt chết đi được. không?"
Giang Nguyễn Nguyễn cười cười trấn an: “Không mệt chút nào cả." Nói là nói như vậy, nhưng cô vẫn rất mỏi mệt.
Nếu không phải nhớ hai đứa nhỏ thì chắc cô đã không còn sức để nâng cánh tay lên nữa.
Lúc trước khi sinh hai đứa nhỏ không quá thuận lợi, trong quá trình sinh xuất huyết nhiều làm sức khoẻ của Giang Nguyễn Nguyễn luôn rất suy yếu.
Mỗi lần giải phẫu thời gian dài thì thể xác và tinh thần của cô đều rất mỏi mệt, phải nghỉ ngơi thật lâu mới ổn định lại được...
"Tinh Tỉnh làm sao. . ." Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu nhìn về phía Tiểu Tỉnh Tinh.
Rõ ràng Lệ Bạc Thâm đã tới đón cô bé, sao cô còn chưa đi? Hay là Lệ Bạc Thâm tốt bụng chăm sóc Triều Triều và Mộ Mộ? Nghĩ vậy, tâm tình của Giang Nguyễn Nguyễn hơi phức tạp.
Không biết khi nào Lệ Bạc Thâm đã đi tới bên cạnh bọn họ, nghe thế thì trầm giọng đáp lại: “Hai đứa nhỏ không đi thì Tinh Tỉnh cũng không đi."
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sửng sốt, sau đó trong lòng dâng lên chút tự giễu.
"Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho cô mà cô không nghe máy." Lệ Bạc Thâm lại nói.
Giang Nguyễn Nguyễn tỉnh táo lại, đứng dậy nhìn thẳng vào mắt hắn, nụ cười trên mặt hơi miễn cưỡng: “Tôi tắt điện thoại, ra khỏi phòng phẫu thuật mới nhìn thấy, Triều Triều và Mộ Mộ đã làm phiền anh rồi."
Thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, Lệ Bạc Thâm cau mày lại: “Không có gì, dù sao. trước đó cô cũng giúp chăm sóc Tinh Tinh lâu như vậy."
Hai người không có gì nhiều để nói, hơn nữa Giang Nguyễn Nguyễn cũng rất mệt mỏi, nói khách sáo hai câu xong thì xa cách gật đầu: “Vậy tôi dẫn Triều Triều và Mộ Mộ đi về trước."
Hai đứa nhỏ lễ phép nói tạm biệt Lệ Bạc Thâm.
Tiểu Tinh Tinh lại nhìn Giang Nguyễn Nguyễn lom lom, luyến tiếc cô rời đi như vậy.
Nhìn vào đôi mắt cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy tim mình như nhũn ra, cô cúi người sờ sờ đầu của cô: “Tiểu Tinh Tỉnh cũng ngoan ngoãn trở về với cha đi, ngày mai lại chơi với các anh."
Lúc này cô bé mới ngoan ngoấn gật đầu, bập bẹ mở miệng: “Dì, tạm biệt."
Thái độ của người phụ nữ này đối với hắn rõ ràng lại trở nên xa cách như lúc ban đầu.
Nếu không phải vì hắn hỗ trợ chăm sóc hai đứa nhỏ thì chỉ sợ cô cũng không nói một câu với mình.
Tiểu Tinh Tỉnh đợi một lúc lâu mà cha vẫn đứng tại chỗ bất động, cô bé không hiểu mà lắc lắc cánh tay hắn.
Lúc này Lệ Bạc Thâm mới tỉnh táo lại, ôm lấy đứa nhỏ rồi đi nhanh ra ngoài cửa.