Mấy ngày sau, Tiểu Tỉnh Tinh ở nhà thì chỉ bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn, nhưng khi đến nhà trẻ, cô bé lại chỉ có một mình.
Nhìn thấy hai anh trai cùng các bạn khác chơi đùa vui vẻ nhưng không muốn nói chuyện với cô, Tiểu Tỉnh Tinh cuối cùng cũng lấy hết can đảm chạy đến chỗ bọn họ.
Hai cậu bé nhìn nhau, cố ý âm trầm hỏi cô bé: "Lại định làm gì?"
Tiểu Tinh Tỉnh nắm chặt chiếc váy nhỏ, chiếc váy bị cô bé nắm đến nhăn nhúm, đôi lông mày nhỏ nhắn thanh tú cũng cau lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn bọn họ, mở miệng cả nửa ngày nhưng vẫn không phát ra được âm thanh nào.
Thấy thế Triều Triều và Mộ Mộ lại đau lòng, thậm chí còn thấy sốt ruột cô bé.
Nếu không phải biết em gái có thể nói chuyện thì họ cũng sẽ không ép buộc cô bé như vậy!
Đợi cả nửa ngày, hai đứa nhỏ đang định bỏ cuộc thì chợt nghe thấy giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Anh..."
Tiểu Tinh Tinh cố đến mặt đỏ bừng, cuối cùng chỉ nói được một chữ, có chút thất vọng mà cúi thấp đầu.
Tuy nhiên, Triều Triều và Mộ Mộ lại vô cùng ngạc nhiên, ôm lấy em gái mình một cái: "Em gái thật giỏi"
Tiểu Tinh Tinh sững sờ trong giây lát khi được hai anh trai ôm, nghe được lời khích lệ bên tai cô bé mới định thần lại, cười thật tươi để lộ ra lúm đồng tiền quả lê nhỏ.
Sau lần đầu tiên, Tiểu Tinh Tinh đã nói được thuận lợi hơn rất nhiều.
Thấy có vẻ cô bé đã vượt qua được khó khăn trong lòng, Triều Triều lại nghiêm túc nói: “Mẹ anh đối với em tốt như vậy, em cũng rất thích mẹ phải không? 'Thế nhưng em cũng chưa từng gọi mẹ anh tiếng nào hết, chắc chắn mẹ anh còn buồn hơn anh với Mộ Mộ nữa.”
Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh có chút lo lắng, túm lấy quần áo của Triều Triều, nhưng chỉ có thể nói một âm tiết: “Anh, anh!”
Thúc giục cậu bé dạy mình cách an ủi dì xinh đẹp.
Đáy mắt Triều Triều hiện lên một tia ranh mãnh, chậm rãi nói: “Em đã gọi bọn anh là anh trai rồi bọn anh cũng đã tha thứ cho em. Nếu như em có thể gọi mẹ anh một tiếng dì, mẹ nhất định cũng rất vui!"
Nghe nói như thế, Tiểu Tinh Tin vội vàng gật đầu.
Cả ngày hôm nay, Tiểu Tinh Tinh vẫn luôn âm thầm luyện tập gọi dì ở trường mẫu giáo.
Gần đây, Giang Nguyễn Nguyễn vô cùng bận rộn. Lục Thanh Hồng giao cho cô hạng mục rất cấp bách, độ khó cũng vô cùng lớn, tuy Lục Thanh Hồng đã kể cho cô rất nhiều chỉ tiết nhưng không thể tránh
khỏi có vài chỗ ông ta chưa giải thích.
Tất cả những điều này đều cần Giang Nguyễn Nguyễn dẫn người đi nghiên cứu lần nữa.
Hầu hết các nhà nghiên cứu trong viện nghiên cứu đều lần đầu tiên hợp tác với cô, không quen thuộc cách làm của nhau dẫn đến không theo kịp tiến độ.
Cũng may còn có Cố Vân Xuyên giúp đỡ.
Sau khi hoàn thành được giai đoạn đầu tiên, Giang Nguyễn Nguyễn đã mệt đến ngất ngư.
Nhìn thời gian, có lế thím Trương đã đi đón mấy đứa nhỏ.
Giang Nguyễn Nguyễn trực tiếp lái xe về nhà nấu cơm cho bọn trẻ.
Chỉ chốc lát sau, cửa biệt thự đã bị người đẩy ra, ngay sau đó là hàng loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng, còn có tiếng của Triều Triều và Mộ Mộ nói chuyện với nhau.
"Thiếu phu nhân?" Thím Trương đang chuẩn bị đi vào nấu cơm thì nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn đang bận rộn trong bếp, không khỏi sửng sốt một chút:
"Sao hôm nay cô lại về sớm vậy?”
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười với bà: "Hôm nay tôi tan làm sớm, bữa tối cũng sắp xong rồi, thím dẫn mấy đứa nhỏ đi rửa tay đi chuẩn bị ăn cơm."
Cô vừa dứt lời bọn nhỏ đã chạy vào bếp, vây quanh lấy cô.
Cái miệng nhỏ nhắn của Mộ Mộ nói chuyện không ngừng, kể cho cô nghe. những chuyện thú vị ở trường mẫu giáo.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn nhỏ, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy mọi mệt mỏi trong cơ thể đều bị cuốn đi.
Giang Nguyễn Nguyễn sửng sốt hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, quỳ xuống ôm cô bé vào lòng, mỉm cười đáp lại: "Dì đây! Tiểu Tinh Tinh nói thật dễ nghe!”
Nói đến đây, trong mắt cô có chút chua xót khó hiểu.
Có lẽ vì chăm sóc Tiểu Tinh Tinh được một khoảng thời gian nên cô đã coi cô bé như con gái ruột của mình mà chăm sóc.
Nghe được cô bé mở miệng gọi mình là dì, giống như cô quay về thời Triều Triều và Mộ Mộ mới tập nói, cô cũng có cảm giác tương tự khi nghe hai cậu bé gọi mình là mẹ...