Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp - Trịnh Giai Yên

Chương 168: Cuối cùng là có ý gì?




Cùng lúc đó, ở nhà họ Phó.

Phó Vi Trữ cùng trở về với cha mẹ, trên đường về, sắc mặt cả ba người trông rất khó coi.

Vừa bước vào cửa Phó Vi Trữ đã tức giận đá văng giày cao gót.

Trịnh Lâm đang muốn an ủi con gái thì nhìn thấy cô ta đã mang theo khuôn mặt u ám đó đi thẳng lên lầu.

Ngay sau đó là tiếng đóng sầm cửa chói tai vang lên. Dáng vẻ rõ ràng rất tức giận.

Trên lầu, sau khi Phó Vi Trữ đóng sầm cửa lại, mười ngón tay của cô ta đã ghim chặt vào lòng bàn tay, tức giận đến toàn thân run rẩy, bên tai tràn ngập tiếng bàn tán của những người trong bữa tiệc.

“Bình thường thấy Phó Vi Trữ kiêu ngạo còn tưởng hôn sự của cô ta và tổng giám đốc Lệ cuối cùng cũng đã ổn định, ai ngờ...”

“Nhà họ Phó không dựa vào nhà họ Lệ làm sao đứng lên được, xem bộ dạng của Lệ tổng, chắc chắn sau này nhà họ Phó sẽ gặp không ít khó khăn đâu!"

"Đợi một thời gian dài như vậy, kết quả không phải là vô ích sao? Chặc... đúng là trò cười!"

Kể từ khi Lệ Bạc Thâm đưa Giang Nguyễn Nguyễn rời đi mặt mọi người, cách những vị khách đó nhìn cô ta lập tức thay đổi, từ sự cung kính ban đầu đã chuyển sang khinh thường, thậm chí họ còn không hề để ý tới sự tồn tại của cô ta mà công khai bàn tán ầm ï!

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà vị Thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Lệ được mọi người ở Hải Thành ghen tị bấy lâu đã trở thành trò cười cho mọi người!

Nghĩ tới mục đích ban đầu của mình, Phó Vi Trữ càng cảm thấy tức giận hơn. Vốn dĩ cô ta muốn làm Giang Nguyễn Nguyễn tự thấy rõ vị trí của mình, nhưng không ngờ, Lệ Bạc Thâm lại tát thẳng vào mặt cô ta trước mặt nhiều người như vậy!

Sau khi buổi tiệc đêm nay kết thúc chắc chắn trong xã hội thượng lưu Hải Thành này sẽ xuất hiện tin đồn hôn sự của cô ta và Lệ Bạc Thâm sắp kết thúc!

Bao nhiêu năm vất vả của cô ta đều trở nên vô nghĩa chỉ vì sự xuất hiện của người phụ nữ đó!

Nghĩ tới đây, sắc mặt Phó Vi Trữ càng thêm dữ tợn, hung hăng đem đồ vật trên bàn ném hết xuống đất!

Tất cả là tại con khốn Giang Nguyễn Nguyễn đó! Nếu không có cô, làm sao mọi chuyện có thể phát triển đến mức này!

Cô ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho khốn đó!

Ở tầng dưới, Trịnh Lâm và Phó Hồng Tín nghe rõ những tiếng động phát ra từ phòng cô ta, sắc mặt đều khó coi như nhau, ngực phập phồng bất định.

"Thật quá đáng!" Trịnh Lâm không khỏi phàn nàn: “Rốt cục Lệ Bạc Thâm có ý gì! Tại sao hắn dám bỏ rơi Vi Trữ trước mặt nhiều người như vậy, hắn làm vậy không nghĩ đến chuyện người khác sẽ nhìn chúng ta thế nào sao?”

Sắc mặt Phó Hồng Tín đã tức đến mức biến thành màu tím xanh: "Đúng là không coi nhà họ Phó chúng ta ra gì mài”

Tiếng động trên lầu vẫn không ngừng truyền xuống, hai người bên dưới thì càng tức giận.


Giang Nguyễn Nguyễn bế Tiểu Tinh Tinh ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười lắc đầu: “Hôm qua nhờ có thuốc của con, tuyệt không cảm thấy đau đầu."

Nghe vậy, hai đứa nhỏ mới thở phào nhẹ nhõm. Giang Nguyễn Nguyễn chăm sóc ba đứa nhỏ bé ăn sáng. Đột nhiên, chuông cửa biệt thự vang lên.

Một lúc sau, Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy mở cửa, nhìn thấy người ở cửa liền cau mày nói: “Sớm như vậy, có chuyện gì không?”

Lệ Bạc Thâm ngẩng cao đầu đứng ở cửa, nghe được lời nói của cô thì nhẹ nhàng lách người một cái, để lộ ra một hàng vệ sĩ phía sau, trên tay mỗi người đều cầm theo một chiếc hộp lớn.