Lúc này Tống Viện, cha Tần và mẹ Tần đang đi cùng ông cụ. Lúc mấy người Lệ Bạc Thâm vừa được về lại biết không có chuyện gì hết, họ đang định rời đi thì nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn và Mặc Lâm Thâm một trước một sau đang đi về phía họ.
“Ông cụ Tân, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép về trước. Ở nhà còn bọn nhỏ đang chờ." Giang Nguyễn Nguyễn lễ phép nói lời tạm biệt.
Nghe vậy, Trình Tâm Ngữ có chút kinh ngạc: “Sớm như vậy mà cô về sao? Bữa tiệc mới diễn ra một nửa thôi mà, mong cô hãy ở lại thêm một lát nữa!"
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười xin lỗi: “Bấy nhiêu đây là được rồi, tôi thật sự không yên lòng khi để bọn nhỏ ở nhà."
Mọi người có mặt đều biết cô có hai đứa con nhỏ, thấy cô kiên trì như vậy thì cũng không níu kéo nữa.
Ông cụ xua tay ra lệnh cho Tân Vũ Trì: "Đã muộn như thế này rồi, ông thật sự không yên lòng để bác sĩ Giang về một mình. Con đi tiễn cô ấy về đi."
Tần Vũ Trì quay lại nhìn vẻ mặt của Lệ Bạc Thâm.
'Thấy hắn không có vẻ không vui, anh ta biết hắn đã đồng ý, ngay lúc anh ta đang định gật đầu đáp ứng thì giọng nói của Mặc Lâm Thâm lại bất ngờ vang lên: “Không cần làm phiền đâu ạ, vừa hay lát nữa tôi cũng có buổi hội thảo trực tuyến, phải về sớm nên tiện đường tôi có thể đưa Giang Nguyễn Nguyễn về được.”
Sau khi dứt lời, Tân Vũ Trì lập tức cảm nhận được áp suất không khí xung quanh mình lại giảm xuống, anh ta hắng giọng một cái chuẩn bị cướp lại công việc này thì lại bị một giọng nói lạnh lùng khác ngắt lời.
“Nếu như Mặc thiếu gia đã bận rộn như vậy thì tôi không ngại thay mặt anh đưa Giang tiểu thư về đâu." Lệ Bạc Thâm dùng giọng nói trầm thấp cất lời, sau đó lại giảm tốc độ lại, như thể sợ có người nghe không rõ: “Đúng lúc, tôi cũng thuận đường ghé qua chỗ của cô Giang để thăm con gái.”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người có mặt ở đó đều sửng sốt.
Sắc mặt Tống Viện và Phó Vi Trữ trực tiếp tối sầm lại.
Vốn dĩ bọn họ đặc biệt sắp xếp cho Lệ Bạc Thâm và Phó Vi Trữ cùng xuất hiện là để hai người có thể bồi dưỡng thêm tình cảm.
Hơn nữa, vì họ đã xuất hiện cùng nhau nên những vị khách có mặt hiển nhiên sẽ nghĩ hai người sắp có chuyện vui.
Nào ngờ bây giờ hắn lại muốn tiễn Giang Nguyễn Nguyễn về trước mặt rất nhiều người, thậm chí còn đề cập đến chuyện của Tiểu Tinh Tỉnh.
Cái này chẳng phải là đang tát vào mặt bọn họ sao?
Sắc mặt Phó Vi Trữ lập tức hết trắng lại xanh, hai tay buông thõng bên hông siết lại thật chặt, cố kìm cơn nóng giận đang bùng lên.
"Con gái của anh?" Mặc Lâm Thâm nghỉ hoặc, con gái của Lệ Bạc Thâm có liên quan gì với Giang Nguyễn Nguyễn?
Lệ Bạc Thâm lãnh đạm nhếch môi: "Hai ngày nay con gái tôi vẫn luôn ở nhà Giang tiểu thư, tôi thuận đường ghé qua nhà cô ấy gặp con gái, có chuyện gì không đúng sao?”
Lúc nói, hắn không hề hạ giọng nên lời này tự nhiên cũng truyền vào tai những vị khách xung quanh.
Mọi người nghe được lời này lập tức xì xào bàn tán.
Phó Vi Trữ không ngờ Lệ Bạc Thâm lại trực tiếp nói rõ ra như thế, khi nghe được những lời bình luận xung quanh, sắc mặt cô ta liền tái mét nghiến răng nghiến lợi cúi đầu tránh né những ánh mắt khác thường xung quanh.
Còn mấy trưởng bối nhà họ Tần thì rất ngạc nhiên.
Bình thường Lệ Bạc Thâm quan tâm Tiểu Tinh Tinh đến mức nào, tất cả bọn họ đều nhìn thấy hết.
Chẳng qua là bọn họ không biết Lệ Bạc Thâm với Giang Nguyễn Nguyễn có quan hệ thân thiết như vậy từ lúc nào, đến mức ngay cả Tiểu Tinh Tinh cũng có thể giao cho cô chăm sóc.
Theo như những gì vừa nghe được, có vẻ Tiểu Tinh Tinh đã ở chỗ Giang Nguyễn Nguyễn được một thời gian rồi...
Tân Vũ Trì cũng chỉ mới biết chuyện này, tuy rất kinh ngạc nhưng anh ta cảm thấy tất cả chuyện này đều nằm trong dự liệu của mình, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh ta vẫn giữ vững im lặng.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí giữa mọi người lập tức trở nên rất kỳ quái.
Giang Nguyễn Nguyễn âm thầm cắn môi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.
Nhưng mà cô còn chưa kịp nghĩ ra ý tưởng gì, thì đã có một bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ tay cô.
“Không phải cô đang vội quay về sao? Sao còn chưa đi nữa?"
Giọng nói lạnh lùng của Lệ Bạc Thâm vang lên bên tai, sau đó lực đạo trên cổ †ay cô càng siết chặt thêm một chút.
Giang Nguyễn Nguyễn chợt hoàn hồn lại, cũng không cố tìm cách giải quyết ổn thoả tình huống này nữa mà vội vàng chào tạm biệt ông cụ rồi bị người đàn ông kia sải bước kéo đi.