Lệ Bạc Thâm và Lộ Khiêm giúp bọn nhóc đặt mấy túi quà vào xe của Giang Nguyễn Nguyễn xong cũng không nói gì thêm nữa mà rời đi.
Sau khi lên xe, Lộ Khiêm do dự hỏi: "Thiếu gia, ngài không dành thêm chút thời gian cho tiểu tiểu thư sao?"
Trong khoảng thời gian này, tiểu tiểu thư phải ở lại nhà Giang Nguyễn Nguyễn, rất ít tiếp xúc với thiếu gia, anh ta sợ vì chuyện này mà hai cha con bọn họ sẽ xa cách nhau.
Lệ Bạc Thâm im lặng lắc đầu.
Rõ ràng hai đứa nhóc kia vẫn chưa thật sự tha thứ cho hắn, hắn đã ở cạnh bọn chúng cả ngày hôm nay rồi, nếu cứ tiếp tục đi theo nữa, hắn sợ một chút thiện cảm nhờ mấy món quà kia tạo ra sẽ tiêu tan hết.
Nghĩ đến thái độ hai nhóc con kia dành cho mình, Lệ Bạc Thâm không khỏi cảm thấy đau đầu.
Bất ngờ có tiếng chuông điện thoại vang lên trong xe.
Lệ Bạc Thâm thôi không suy nghĩ nữa, nhíu mày nhận điện thoại: "Có chuyện gì?"
Phía đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Tần Vũ Trì: "Anh Thẩm, hai ngày nữa anh có rảnh không? Sắp đến sinh nhật bảy mươi của ông nội rồi, vốn dĩ chúng tôi cũng không định làm lớn nhưng gần đây sức khỏe của ông ấy đã tốt lên rất nhiều, tôi muốn nhân cơ hội này làm náo nhiệt một chút, đến lúc đó anh nhớ phải tham dự đấy!"
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm trầm giọng đồng ý: "Được rồi, tôi sẽ dành thời gian tham dự."
Ông cụ Tần đối xử với hắn không tệ, mấy năm qua, Lệ Bạc Thâm cũng đã tốn không ít công sức nhằm chữa khỏi bệnh cho ông cụ.
Giờ sắp đến đại thọ 70 tuổi của ông ấy, đương nhiên hắn sẽ dành thời gian tham dự.
......
Giang Nguyễn Nguyễn và ba đứa nhóc vừa về tới nhà, Triều Triều và Mộ Mộ lập tức nóng lòng khui mấy túi quà, sau đó bắt đầu lắp ráp đến tận khuya.
Xét thấy ngày mai không cần đi học, Giang Nguyễn Nguyễn cũng không khắt khe với bọn họ, chỉ dỗ dành Tiểu Tinh Tinh đi ngủ sớm.
Sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy Giang Nguyễn Nguyễn liền giao mấy đứa nhỏ cho thím Trương chăm sóc, còn cô thì đến nhà ông cụ Tần tiến hành giai đoạn điều trị tiếp theo.
Tần Vũ Trì vừa tiếp khách vừa bàn luận chi tiết buổi tiệc với ông cụ.
Trò chuyện được một lúc, đề tài của Tần Vũ Trì lại rơi vào trên người Giang Nguyễn Nguyễn: "Hai ngày nữa bác sĩ Giang có thời gian đến tham dự tiệc đại thọ của ông nội tôi không?"
Giang Nguyễn Nguyễn vừa mới châm kim xong, nghe vậy thì có chút kinh ngạc.
Vừa rồi cô cũng nghe được cuộc trò chuyện của Tần Vũ Trì và ông cụ, lần này đại thọ của ông cụ Tần tổ chức rất hoành tráng, khách mời đều là những người có tên tuổi lớn ở Hải Thành hoặc là những người từ các gia tộc có quan hệ tốt với nhà họ Tần.
Còn cô bất quá chỉ là một người mới đến, một bác sĩ nhỏ ít được biết đến ở Hải Thành, không hề phù hợp với buổi đại thọ này chút nào.
Lời này lập tức làm Giang Nguyễn Nguyễn có chút động tâm.
Giang Nguyễn Nguyễn cúi đầu: "Nếu ông cụ đã coi trọng tôi như vậy, tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh, tôi chắc chắc sẽ đến đúng giờ."
Trước khi rời đi, Giang Nguyễn Nguyễn nói ngắn gọn về cách điều trị tiếp theo của ông cụ: "Còn một lần điều trị nữa, quá trình điều trị có thể kết thúc, sau đó chỉ cần nghỉ ngơi, tôi sẽ kê đơn vài cặp thuốc cho ông, nhớ ăn thường xuyên, sẽ từ từ tốt lên."
Tần Vũ Trì đồng ý với cô, lại cảm ơn cô.