Giữa tiếng nước bắn tung tóe, giọng nói non nớt của Tiểu Tinh Tinh vang lên vô cùng rõ ràng.
Nghe được tiếng cô bé nói Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sững sờ, thậm chí còn tự nghỉ ngờ lỗ tai của mình. Cô ngạc nhiên nhìn sang cô bé đang dùng đôi mắt lấp lánh nhìn mình.
Ngay cả Mộ Mộ cũng ngừng động tác lại, bị cá heo tạt nước ướt cả người cũng không thèm để ý.
Lúc này Tiểu Tinh Tinh đã quay lại chơi với cá heo trắng, cô bé cũng không chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc của ba người họ.
Mãi đến khi phải biểu diễn tiếp, các nhân viên mới mời bọn họ trở về chỗ ngồi của mình.
Giang Nguyễn Nguyễn và hai đứa nhỏ còn chưa hoàn hồn lại, Tiểu Tinh Tinh đã thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn.
"Có chuyện gì vậy?" Nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của bọn họ, Lệ Bạc Thâm nhíu mày hỏi.
Lúc này Giang Nguyễn Nguyễn mới tỉnh táo lại, liếc nhìn Tiểu Tinh Tinh rồi thấp giọng đáp: "Tiểu Tinh Tinh... hình như vừa rồi con bé vừa lên tiếng nói chuyện."
Hơn nữa, còn nói vô cùng trôi chảy.
Lệ Bạc Thâm ngạc nhiên nhìn sang con gái, hỏi: 'Con bé nói cái gì?"
Giang Nguyễn Nguyễn sững sờ, vừa rồi cô mãi đắm chìm trong niềm vui cô bé nói chuyện được nên cũng không nhớ rõ cô bé nói gì.
Triều Triều nhỏ giọng nhắc lại: "Em ấy nói, cá heo nhỏ hôn em ấy."
Mộ Mộ bên cạnh không kìm được sự tò mò của mình: "Không phải em ấy bị câm sao?"
Trước giờ bọn họ vấn luôn nghĩ cô bé là người câm, hơn nữa kể từ khi gặp nhau đến giờ, bọn họ vẫn chưa nghe cô bé nói chuyện bao giờ.
Lệ Bạc Thâm khẽ nhíu mày: "Chú nói Tinh Tinh bị câm lúc nào chứ?”
Hai đứa nhỏ nhìn nhau.
Giang Nguyễn Nguyễn do dự nói: "Nhưng mà bình thường Tỉnh Tinh không nói tiếng nào, còn anh thì đặc biệt chuẩn bị quyển sổ cho con bé viết chữ nữa."
Nói đến đây, Lệ Bạc Thâm có chút bất lực: "Bởi vì mắc chứng tự kỷ nên bình thường Tinh Tinh không muốn nói chuyện, ngay cả tôi cũng hiếm khi nghe được con bé nói một hai chữ, may là con bé còn nguyện ý giao tiếp bằng chữ với chúng ta đó."
Nghe được nguyên nhân vì sao cô bé không lên tiếng, sau đó lại nhớ đến bộ dáng cô bé phát bệnh, Giang Nguyễn Nguyễn lại cảm thấy đau lòng vô cùng.
Lúc này tâm trạng của Lệ Bạc Thâm cũng hết sức phức tạp.
Kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, hắn liền phát hiện con bé đã mắc chứng tự kỷ nặng, số lần con bé mở miệng nói chuyện cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lần trước, vì sợ Giang Nguyễn Nguyễn rời đi, con bé mới vội vàng mở miệng.
Nếu như những gì Giang Nguyễn Nguyễn với hai đứa nhỏ vừa nói là thật, thì lần này Tiểu Tinh Tinh lại mở miệng khi có Giang Nguyễn Nguyễn bên cạnh.
Thấy vậy, Lệ Bạc Thâm Thâm nhăn mày, lại tiếp tục kiên nhẫn hỏi tiếp: "Vừa rồi con chơi cái gì với cá heo vậy? Nói cho cha nghe một chút được không?”
Đây là lần đầu tiên Mộ Mộ nghe em gái nói nên cậu bé cũng tò mò muốn nghe lại lần nữa, cậu thúc giục cô bé: "Em cũng nói cho anh nghe một chút đi! Vừa rồi cá heo của anh không ngoan gì cả, anh tắm cho nó mà nó còn tạt nước anh nữa! Sao con của em lại ngoan ngoãn vậy hả?"
Tiểu Tinh Tinh nghe mấy câu hỏi liên tục ập tới, đôi mày nhỏ khẽ cau lại vì cảm thấy có chút phiền phức, thế nhưng cô bé vẫn xoay người lục lọi cái túi do Giang Nguyễn Nguyễn mang đến, định lấy giấy bút ra ghi cho bọn họ đọc.
Lệ Bạc Thâm nhìn ra ý đồ của Tiểu Tinh Tinh thì nhíu mày, không nói nữa.