Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp - Trịnh Giai Yên

Chương 139: Con thật sự muốn hủy hôn với Vi Trữ?




Ý của Tống Viện rất rõ ràng, bà ta vẫn hy vọng hắn có thể ở bên cạnh Phó Vi Trữ.

Suốt sáu năm qua, hắn đã nghe rất nhiều lời thúc giục như vầy.

Lệ Bạc Thâm mất kiên nhẫn nhíu mày: "Con sẽ xem xét chuyện này, mẹ đừng xen vào."

Tống Viện vẫn không hài lòng: "Con sẽ xem xét? Không lẽ con thật sự định hủy hôn với Vị Trữ sao?"

Nói xong Tống Viện đợi một lúc nữa vẫn không thấy Lệ Bạc Thâm trả lời, sắc mặt bà ta lập tức trầm xuống, giọng điệu lập tức trở nên lạnh lùng và cứng rắn: "Nói thế nào thì chuyện hôn ước này cũng là do con chính miệng đồng ý, hiện tại mẹ không cho con dễ dàng hủy bỏ như vậy. Vi Trữ đã đợi con nhiều năm rồi, con không thể làm con bé thất vọng. Nói tóm lại là mẹ không cho phép con hủy hôn, từ nay về sau con không được nhắc đến chuyện này nữa!"

Nói xong, Tống Viện nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của con trai rồi vừa rời đi vừa ngoái lại nhìn chằm chăm vào cổng biệt thự, tựa như có thể nhìn xuyên qua cánh cổng nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn.

Nhìn bóng dáng của mẹ đang biến mất khỏi tầm mắt, Lệ Bạc Thâm điều chỉnh lại biểu cảm trước khi sải bước vào biệt thự.

Lúc này Tiểu Tinh Tinh đang được Giang Nguyễn Nguyễn ôm vào lòng, cô bé đã ngừng khóc, có vẻ Tinh Tinh không bị ảnh hưởng gì nhiều. Ngay khi nhìn thấy hắn đi vào, cô bé lập tức nhảy xuống khỏi vòng tay của Giang Nguyễn Nguyễn, chạy tới ôm lấy đùi hắn. Tiểu Tinh Tinh dùng đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào hắn, đuôi mắt và chóp mũi cô bé vẫn còn hơi đỏ.

Lệ Bạc Thâm nhẹ nhàng xoa đầu bé, hắn ngước mắt lên nhìn Giang Nguyễn Nguyễn ở phía đối diện: "Xin lỗi, mẹ tôi làm phiền cô rồi, tôi cũng không ngờ bà lại đột nhiên chạy tới như vậy.

Giang Nguyễn Nguyễn cũng đã lấy lại bình tĩnh, vừa nghe hắn nói vậy, cô nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Không có gì, bà ấy có thái độ như vậy cũng không có gì bất ngờ. Dù sao thì lúc tôi rời khỏi nhà họ Lệ cũng không chẳng vui vẻ gì, hơn nữa ngay từ đầu bà ấy đã không coi trọng cuộc hôn nhân của chúng ta, rốt cục sự thật chứng minh bà ấy đã đúng."

Lúc trước cô bất chấp sự ngăn cản của Tống Viện, quyết tâm kết hôn với Lệ Bạc Thâm, thế nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ là tra tấn lẫn nhau.

Sau khi về nước cô đã nghĩ đến chuyện gặp lại người họ Lệ sẽ rất khó xử, nhưng mà vốn dĩ cô đã không hề nghĩ đến chuyện sẽ vướng vào Lệ Bạc Thâm nữa, chứ đừng nói gì đến chuyện sẽ gặp lại Tống Viện như thế này.

Nghe được câu trả lời của cô, đôi mày của Lệ Bạc Thâm lại cau chặt, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Suy cho cùng thì những gì Giang Nguyễn Nguyễn nói đều là sự thật.

Cho tới bây giờ thành kiến của mẹ anh hắn đối với Giang Nguyễn Nguyễn vẫn không giảm bớt.

Nhất thời, bầu không khí trong phòng khách lại rơi vào im lặng.

"Thiếu phu nhân, thiếu gia” Thím Trương thận trọng nói: "Đã đến lúc đưa bọn trẻ đi học rồi."

Nghe thấy lời này, cả hai lập tức tỉnh táo lại.

Giang Nguyễn Nguyễn dẫn theo hai đứa nhỏ, hơi do dự một lát xong cô vẫn mở lời hỏi Lệ Bạc Thâm: "Tinh Tinh... Anh định đưa nó đi hay để lại cho tôi tiếp tục chăm sóc?"

Sáng giờ Tiểu Tinh Tinh đã nghe thấy chuyện mình phải rời khỏi dì xinh đẹp hai lần rồi, đôi mắt đỏ hoe của cô bé lại trở ướt đẫm, cô bé dùng ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm Lệ Bạc Thâm, nếu Lệ Bạc Thâm đưa bé đi, chắc chắn bé sẽ tiếp tục bật khóc.

Lệ Bạc Thâm vốn không định đưa Tinh Tinh đi, hắn nói: "Tình hình của Tinh Tinh vẫn chưa ổn định, trong khoảng thời gian phải làm phiền cô rồi, nếu không tiện cô có thể bảo thím Trương đưa con bé về bất cứ lúc nào."

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô bé, khẽ gật đầu.

Thấy cô đã đồng ý, vẻ đáng thương trên mặt Tiểu Tinh Tinh lập tức rút lại, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.