Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp - Trịnh Giai Yên

Chương 137: Cũng sẽ học những thứ không tốt




Thím Trương thấy tiểu tiểu thư khóc lóc như vậy thì vội vàng bước lên phía trước thuyết phục: "Phu nhân, hai ngày nay tiểu tiểu thư mới phát bệnh, cộng với việc bị cô Phó đánh, đến hôm nay mới cải thiện được đôi chút, tình hình vẫn chưa ổn định, ngài đừng dọa con bé."

Suốt đêm qua thím Trương đã nghĩ mãi chuyện này, bà đã đại khái đoán được là ai đã ra tay với tiểu tiểu thư, lúc này vì cố thuyết phục phu nhân nên bà đã nói ra suy nghĩ của mình.

Tống Viện lại không nghĩ vậy: "Vi Trữ đã nói với tôi chuyện này rồi, tất cả là do Tiểu Tinh Tinh không nghe lời, Vi Trữ đã đến xin lỗi tôi rồi, nó chỉ muốn dạy cho con bé một bài học thôi. Mà lỗi cũng tại Tỉnh Tinh, dù gì thì Vi Trữ cũng sắp trở thành mẹ kế của con bé rồi, vậy mà con bé còn quậy phá không biết nghe lời như vậy."

Nghe bà cụ nói như vậy, thím Trương cũng không biết nói gì thêm, bà đau lòng nhìn sang Tiểu Tinh Tỉnh.

Con bé chỉ mới bước ra khỏi thế giới của riêng mình mà bây giờ còn gặp phải kích thích như vậy, bà sợ nó sẽ rơi vào trạng thái ngày hôm qua nữa.

Triều Triều và Mộ Mộ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ cũng đoán được đây là bà của Tiểu Tinh Tinh, nhưng mà bọn họ không quan tâm thân phận của bà, hai người lập tức bước. lên vặn lại: "Em gái không có quậy phá! Người phụ nữ xấu xa đó ra tay với trẻ em như vậy là không đúng! Tại sao bà lại tin lời nói của người ngoài rồi quay về mảng em ấy như vậy chứ? Bà biết em ấy bị đánh như vậy mà không đau lòng sao? Nếu không phải có mẹ con chăm sóc em ấy thật tốt, tình trạng của em ấy sẽ không ổn như bây giờ đâu!"

Tống Viện bị hai đứa nhỏ nói vậy thì bất mãn đáp: 'Mấy đứa bây biết cái gì chứ? Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có xen mồm!”

Nói xong bà ta lại nằm lấy cánh tay Tiểu Tinh Tinh: "Nhìn cả nhà bọn họ đi, không có một chút giáo dưỡng nào cả, nếu còn ở đây nữa sẽ hư mất, mau, đi về với bà nội!"

Tiểu Tinh Tinh đứng im tại chỗ, cánh tay bị kéo truyền đến cảm giác đau đớn, nước mắt cô bé lại nối đuôi nhau xuống, ánh mắt đầy vẻ kháng cự.

Vì cuộc nói chuyện vừa rồi, vốn dĩ Giang Nguyễn Nguyễn cũng không muốn xen vào chuyện của Tiểu Tinh Tinh nữa, nhưng khi nhìn thấy con bé khóc lóc như vậy, cô không khỏi nghĩ đến tình trạng ngày hôm qua của con bé, cô nhíu mày nói: "Lệ phu nhân, tôi nghe nói ngày thường bà rất yêu chiều "Tiểu Tinh Tinh, nhưng mà đây là cái yêu chiều của bà đó sao? Làm con bé khóc đến cỡ này mà bà còn không chịu nghĩ đến cảm nghĩ của con bé.”

Tống Viện liếc nhìn cô: "Ai biết cô có dùng bùa mê thuốc lú gì cho cháu tôi uống không!"

Ngay khi không khí đang căng thẳng thì chuông cửa chợt vang lên.

Triều Triều biết chắc chắn là cha đến nên cậu bé lập tức. chạy tới mở cửa.

Lệ Bạc Thâm nhìn thấy cậu bé ra mở cửa thì hơi sững sờ một lúc, sau đó lại chú ý tới biểu cảm trên mặt của cậu dường như có chút tức giận.

Hắn vừa ngước mắt lên nhìn liền thấy mẹ mình đang đứng trong phòng khách, hơn nữa bà còn đang năm chặt lấy cánh tay Tiểu Tinh Tỉnh còn Tiểu Tinh Tỉnh thì đang khóc nức. nở.

Thấy vậy, lông mày Lệ Bạc Thâm hơi vặn lại hắn sải bước đi vào, vươn tay gỡ tay mẹ ra: “Mẹ ở đây làm gì?"

Sắc mặt Tống Viện càng trở nên lạnh hơn: "Nếu con còn không đến nữa nói không chừng, cháu của bà sẽ trả thành cháu của người khác đó"


Thấy vậy, Lệ Bạc Thâm lại nhìn mẹ mình, trầm giọng nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Giọng nói vừa dứt, hắn đã xoay người bước ra khỏi cửa biệt thự.

Tống Viện nghi ngờ nhìn bóng lưng con trai, bà ta do dự vài giây rồi cũng đứng dậy đi theo.

Vừa bước ra tới ngoài, bà lập tức bày tỏ thái độ của mình với con trai: "Để mẹ nói trước đã, mặc kệ hôm nay con có nói gì với mẹ thì mẹ cũng nhất định phải đưa Tinh Tỉnh đi!"