Chương 132 Đổi lại để bọn con chăm sóc mẹ
Nhận được câu trả lời của cô bé, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn tràn ngập ấm áp, hai mắt đỏ hoe nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười.
Nhìn thấy ánh mắt của hai người họ, đáy mắt Lệ Bạc Thâm cũng ửng lên vài phần ấm áp, sau khi hắn lấy lại bình tĩnh, mới trầm giọng mở miệng nói: "Chúng ta ăn cơm trước đi"
Lúc này Giang Nguyễn Nguyễn mới buông cô bé trong lòng mình ra, chớp chớp mắt cố kìm nước mắt, cô mỉm cười đồng ý: “Ừ, ăn cơm trước đi.”
Nói xong, lại nhớ tới đống bừa bộn ở trước cửa bếp liền đứng dậy muốn đi dọn dẹp.
Nhìn ra ý định của cô, hắn trầm giọng ngăn cô lại: “Tôi đã bảo thím Trương đến đây rồi, hai ngày tới thím ấy sẽ ở lại chăm sóc cô, ngồi xuống ăn cơm trước đi."
Giang Nguyễn Nguyễn dừng bước lại, quay người lại hướng về người đàn ông mà cảm ơn: “Cảm ơn”
Vì Tiểu Tinh Tinh nên cô không cần khách sáo với Lệ Bạc Thâm nữa, cô thản nhiên tiếp nhận những thứ ân huệ nhỏ này.
Lệ Bạc Thâm gật đầu thật sâu.
Giang Nguyễn Nguyễn đi ngược về phía các mấy đứa nhỏ nói: "Đi thôi, có lẽ các con cũng đói rồi. Thừa dịp đồ ăn còn nóng mau tranh thủ ăn thôi.”
Đúng là mấy nhóc cũng đã đói bụng, vừa nghe cô nói như thế, cả đám lập tức nhảy khỏi ghế sofa, nối đuôi nhau đi đến bàn ăn.
Giang Nguyễn Nguyễn bị bọn họ kẹp ngồi ở giữa, theo thói quen chăm sóc bọn nhỏ, định gắp đồ ăn cho chúng thì khi giơ tay lên, cô mới nhớ ra tay mình còn bị thương nên đành phải dùng tay trái làm động tác của cô có vẻ hơi vụng về.
Nhìn thấy bộ dạng chậm chạp của mẹ, Triều Triều và Mộ Mộ dùng giọng điệu ngọt ngào nói: "Mẹ ơi, mẹ không cần chăm sóc chúng con nữa! Thay vào đó chúng con sẽ chăm sóc mẹ"
Vừa nói xong bọn nhóc đứng dậy, mỗi người lần lượt gắp món rau mà Giang Nguyễn Nguyễn yêu thích.
Giang Nguyễn Nguyễn thấy mấy đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy thì ánh mắt chợt hiện lên một mảnh mềm mại, giọng nói đầy cảm xúc: “Cảm ơn các bảo bối.”
Tiểu Tinh Tỉnh ở một bên nhìn hai anh trai gắp rau cho dì, cô bé cũng bắt chước theo gắp món rau yêu thích của mình cho Giang Nguyễn Nguyễn.
Gắp rau vào bát của Giang Nguyễn Nguyễn, mắt cô bé lóe sáng lên mà nhìn Giang Nguyễn Nguyễn, muốn nhìn cô ăn hết.
Thấy thế, Giang Nguyễn Nguyễn cũng rất phối hợp gắp lên bỏ vào miệng, mỉm cười sờ sờ đầu Tiểu Tinh Tinh: "Cám ơn Tiểu Tinh Tinh, ăn ngon thật!"
Nghe vậy, Tiểu Tỉnh Tỉnh cười híp mắt, càng ân cần mà gắp thức ăn cho Giang Nguyễn Nguyễn.
Trong lúc nhất thời, ba đứa nhỏ giống như thi đấu vậy, không ngừng gắp rau vào bát Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn đã có chú ít ăn không nổi nữa, nhưng nghĩ đây là lòng tốt của đám nhóc, chỉ có thể ép bản thân mình từ từ nhét vào.
"Dừng lại được rồi, ba người các con tự ăn đi." Lệ Bạc Thâm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, có chút dở khóc dở cười.
Không biết nên khen ba đứa nhỏ hiểu chuyện, hay trách Giang Nguyễn Nguyễn quá mềm yếu.
Giang Nguyễn Nguyễn đã ăn no đến mức không thể dựng thẳng eo nữa, vừa nghe vậy thì ngước mắt lên cảm kích nhìn hắn một cái.
Cũng may lời nói của Lệ Bạc Thâm rất có uy lực đối với bọn nhỏ cho nên thức ăn trong bát của cô cũng không tăng thêm nữa.
Sau bữa tối, thím Trương cũng đến.
Giang Nguyễn Nguyễn vừa giúp đỡ thu dọn bàn ăn xong còn định giúp tiếp đã bị thím Trương ngăn lại bảo ra ngoài: “Thiếu phu nhân, cô còn đang bị thương, đừng làm việc nữa, cô ra ngoài với bọn trẻ đi!”
Tiểu Tinh Tỉnh ngoan ngoãn gật đầu.
Dù không nỡ xa cha nhưng cô bé cũng thích sống ở nhà người dì xinh đẹp.
Nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn đi tới, Lệ Bạc Thâm đứng thẳng người nhìn cô: “Công ty còn có chút việc nên tôi đành rời đi trước, Tinh Tỉnh vừa mới hồi phục, tình hình còn chưa ổn định, tôi nghĩ nên để con bé ở lại với cô thêm hai ngày nữa. Thím Trương sẽ ở lại chăm sóc con bé. Nếu cô cảm thấy phiền toái cũng có thể nhờ thím Trương dọn dẹp đồ đạc đưa con bé về.
Giang Nguyễn Nguyễn sửng sốt một chút, sờ sờ đầu với cô bé: “Không sao đâu, cứ để con bé ở lại đây.”