Nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh rơi nước mắt, Triều Triều và Mộ Mộ sửng sốt, cũng không biết có nên an ủi cô bé hay không.
Suy cho cùng thì hình như vì mẹ bị thương nên em gái mới khóc, coi như là có phản ứng với thế giới bên ngoài, chuyện này đối với họ mà nói cũng là một tin vui lớn.
Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng đẫm nước mắt của Tiểu Tinh Tinh bọn họ lại cảm thấy rất đau lòng, quay đầu định gọi mẹ, nhưng lại thấy mẹ khẽ cau mày, cố chịu đựng đau đớn mà xả nước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Triều Triều và Mộ Mộ đều im lặng, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người mẹ và em gái.
Một lúc sau, Lệ Bạc Thâm nhìn cô rồi năm lấy cánh tay cô, cầm bàn tay cô từ dòng nước rút ra.
Giang Nguyễn Nguyễn cụp mắt xuống, liếc nhìn chỗ bị thương, mặc dù vẫn đỏ bừng nhưng cơn đau đã không còn dữ dội như trước nữa.
“Như thế nào? Còn đau không?" Lệ Bạc Thâm chú ý tới hành động nhỏ của cô, cau mày hỏi một câu, trong mắt ẩn chứa nỗi lo lắng.
Giang Nguyễn Nguyễn sửng sốt một chút rồi lắc đầu: "Tốt hơn nhiều rồi, tôi đi ra phía trước lấy thuốc bôi, có lẽ sẽ không sao đâu."
Nói xong, cô đẩy tay Lệ Bạc Thâm ra, quay người đi về phía cửa
Vừa mới đi qua, đã bắt gặp ánh mắt cầu cứu của hai đứa nhỏ.
Giang Nguyễn Nguyễn khó hiểu nhìn theo ánh mắt của bọn họ thì nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh đang nghẹn ngào khóc lóc, thân thể nhỏ bé co giật nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Đây là lần đầu tiên Giang Nguyễn Nguyễn tận mắt nhìn thấy cô bé khóc kể từ khi chứng bệnh tự kỷ tái phát đến nay, hơn nữa cô bé còn khóc lóc dữ dội như vậy làm cô không khỏi lo lắng: "Sao con lại khóc? Con bị dọa sợ à?”
Nói xong, cô ngồi xổm trước mặt Tiểu Tinh Tinh, tiếp theo đó cô giơ tay lau nước mắt cho cô bé.
Tiểu Tinh Tinh khóc nhào vào lòng cô, nhìn chằm chăm vào cánh tay bị thương của cô, mà nức nở không ngừng.
Nhìn thấy cô bé chủ động lao vào trong ngực mình, Giang Nguyễn Nguyễn có chút kinh hãi, sau đó lại vui mừng khôn xiết.
Hành động này của cô bé giống hệt như trước đây nhìn thấy cô bé, sẽ chủ động lao vào vòng tay của cô.
Mặc dù đang khóc nhưng xem ra đã có phản ứng.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn giơ cánh tay không bị thương lên, nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng, thận trọng hỏi: “Tinh Tinh, có phải con đã bình phục lại không? Con có biết dì là ai không?”
Trong ngực cô bé khế gật đầu, nhưng vẫn đang nức nở.
Nhìn thấy vậy, hai mắt Triều Triều và Mộ Mộ liền sáng lên, đi tới trước mặt em gái, chỉ vào mặt mình hỏi: “Có nghĩa là em cũng biết chúng ta là ai đúng không?”
Ánh mắt của Tiểu Tinh Tinh hoàn toàn dán vào cánh tay bị thương của Giang Nguyễn Nguyễn, thậm chí cô bé còn không nhìn họ lấy một cái.
Hai đứa nhỏ có chút thất vọng.
Giang Nguyễn Nguyễn phát hiện tâm tình của hai người bọn họ, giơ tay sờ đầu Tiểu Tinh Tinh, nhẹ giọng nói: "Các anh trai cũng ở đây, con có thấy không? Hai ngày nay là hai anh trai vẫn luôn chăm sóc con đó."
Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh từ trong ngực chậm rãi ngẩng đầu liếc nhìn hai anh trai đứng trước mặt, khẽ gật đầu một cái, rồi nhanh chóng đưa ánh mắt quay lại nhìn Giang Nguyễn Nguyễn.
"Mẹ ơi, em gái nhìn thấy mẹ bị thương, rất lo lắng cho mẹ.” Triều Triều ở bên cạnh giải thích.
Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn càng mềm mại hơn, cô sờ sờ đầu cô bé, cười nói: “Cám ơn Tinh Tinh, bây giờ dì không còn thấy đau nữa rồi.”
Lúc này, tiếng nức nở của Tiểu Tinh Tinh bắt đầu chậm lại.
"Dì là bác sĩ, dì rất mạnh mẽ, vết thương này không tính vào đâu cả, để dì đi ra phía trước lấy chút thuốc bôi là sẽ khỏi, con có muốn đi cùng dì không?" Giang Nguyễn Nguyễn đứng lên.
Nghe được lời của cô, cô bé vội vàng gật đầu, nắm lấy vạt áo của cô rồi đi theo cô ra phía trước.