Khi bị ngã, Tiểu Tinh Tinh cảm thấy vô cùng đau đớn và tủi nhục. Cô bé vô thức xoa xoa bàn tay nhỏ bé của mình, đôi mắt đỏ hoe.
Cô bé sụt sịt, đứng dậy khỏi mặt đất. Sau đó, cô bé lấy ra một cuốn sổ nhỏ trên bàn và bắt đầu viết từng nét một.
Bọn trẻ không hề ngạc nhiên.
Con nhóc câm này không nói được nên thường giao tiếp. với bọn họ bằng cách viết vào một cuốn sổ nhỏ.
Thế nhưng vì có rất ít người chơi cùng với cô bé nên cuốn sổ nhỏ này ít khi xuất hiện. Một lúc sau, Tiểu Tinh Tinh viết xong liền đưa cuốn sổ
nhỏ cho Điềm Điềm xem: “Xin lỗi”
Nhìn thấy chữ trong cuốn sổ, Điềm Điềm hừ lạnh, chống tay lên hông và hỏi: “Cậu dám yêu cầu tôi xin lỗi? Lệ Tỉnh Tinh, cậu to gan thật đấy, có phải cậu muốn ăn đánh không?”
Nói xong, cô bé bước về phía Tiểu Tinh Tỉnh và đưa tay ra định đẩy cô bé lần nữa.
Tiểu Tinh Tỉnh không ngờ Điềm Điềm ra tay lần nữa. Cô bé còn chưa kịp phản ứng, nhất thời đứng ngơ ngác tại chỗ.
Triều Triều và Mộ Mộ cũng chú ý đến tình hình ở đây.
Vừa rồ m Điềm bất ngờ đẩy Tiểu Tinh Tỉnh nên không có ai để ý. Cho đến khi Tiểu Tinh Tinh bị ngã xuống đất, các bạn nhỏ mới nhìn thấy.
Hiện tại nhìn thấy bạn nữ kia tiếp tục ra tay, hai cậu bé không nhịn được nữa.
“Đủ rồi, sao cậu có thể bắt nạt em ấy như thế?”
Triều Triều đứng chẳn trước mặt Tiểu Tinh Tinh với vẻ bình tĩnh.
Nhìn thấy cậu bé đột ngột đứng chắn trước mặt Tiểu Tinh Tỉnh, Điềm Điềm không khỏi sửng sốt.
Triều Triều nghiêm mặt nói: “Mẹ cậu không dạy cậu sao? Làm sai thì phải xin lỗi, cậu đẩy em ấy thì phải xin lỗi!”
Tuy cậu bé còn nhỏ nhưng gương mặt nghiêm nghị mang theo khí thế bẩm sinh.
Điềm Điềm hoảng sợ và nhìn xung quanh, muốn những bạn nhỏ khác nói gì đó giúp mình.
Chờ mãi không có ai ra mặt, cô bé chỉ có thể áy náy bào. chữa: “Tớ, tớ..."
Nói chữ “Tớ” mất nửa ngày cũng chẳng nói được lời nào tiếp.
Nhìn thấy mặt cô bé đỏ bừng, Mộ Mộ bất đắc dĩ bước tới: “Bạn học này, cậu không thể đánh người khác được. Đây là hành vi không tốt! Bạn nhỏ không được phép đánh nhau! Vì thế, cậu cần phải xin lỗi em gái câm đi!”
So với Triều Triều, giọng điệu của Mộ Mộ nhẹ nhàng hơn nhiều nhưng cũng ẩn chứa sự nghiêm khắc.
Điềm Điềm liếc nhìn cậu bé, đôi mắt dần đỏ hoe như thể sắp khóc đến nơi.
Thấy vậy, Mộ Mộ chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Cậu đừng khóc, khóc sẽ không còn xinh nữa đâu, bạn nhỏ hư cũng sẽ không xinh! Bạn nhỏ hư sẽ ra tay đánh người. Cậu có muốn trở thành bạn nhỏ hư không? Cậu hãy xin lỗi em gái câm đi. Em ấy tha lỗi cho cậu thì cậu sẽ trở thành bạn nhỏ ngoan!”
Nghe vậy, Điềm Điềm khụt khịt mũi và cố kìm nước mắt. Cô bé không muốn trở thành bạn nhỏ không xinh đẹp! Thế nhưng bạn nhỏ xấu sẽ không xinh đẹp...
Điềm Điềm giấy dụa một hồi, cô bé sụt sịt xin lỗi Tiểu
Tinh Tỉnh: “Tôi xin lỗi, tôi không nên đẩy cậu. Cậu có thể tha thứ cho tôi không?”
Tiểu Tinh Tinh nhìn cô bé một lúc liền gật đầu.
“Vậy là đúng rồi!"
Mộ Mộ cười toe toét: “Chúng ta đều là bạn học, phải hòa hợp với nhau mới được!”
Thấy Tiểu Tinh Tinh nguyện ý tha thứ cho mình, Điềm Điềm miễn cưỡng gật đầu.
Mọi người đều phục trước lời nói của Mộ Mộ. Triều Triều quay đầu lại nhìn Tiểu Tinh Tinh: “Em sao rồi? Lúc nấy em không bị thương chứ?”
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Tiểu Tinh Tinh im lặng giấu đi bàn tay bị thương của mình, läc đầu nhìn Triều Triều.
Không biết Mộ Mộ đi tới từ lúc nào. Thấy cô bé cố tỏ ra mạnh mẽ, trong mắt cậu bé có chút nghỉ ngờ: “Anh vừa thấy em bị va vào bàn, làm sao có thể không sao được? Để anh xem nào!”
Nói xong, không để cho Tiểu Tinh Tinh kịp phản ứng, cậu bé nằm lấy tay của Tiểu Tỉnh Tinh.
Tiểu Tinh Tinh hơi run rẩy, muốn rút tay lại.
Tuy nhiên làn da của cô bé trắng nõn và mềm mại nên mảng đỏ trên mu bàn tay của cô bé vô cùng rõ ràng.
Nhìn thấy vết đỏ, Triều Triều xác nhận lại với cô bé lần nữa: “Em thật sự không thấy đau à?”
Tiểu Tinh Tinh nghiêm túc gật đầu nhưng mắt vẫn hơi đỏ. Nhìn thấy cảnh này, Triều Triều và Mộ Mộ cau mày.
Tay bị đỏ như vậy, làm sao có thể không đau được? Bây giờ trông hơi sưng lên, thậm chí sau đó có thể bị bầm tím!
“Bọn anh đưa em đi gặp giáo viên, để bác sĩ khám xem Sao.”
Triều Triều lập tức đưa ra quyết định. Tiểu Tinh Tinh muốn rút tay lại nhưng Mộ Mộ đã nắm chặt lấy tay cô bé và kéo cô bé đi theo anh trai mình tới tận phòng giáo viên.
Nhìn thấy vết thương trên tay của Tiểu Tinh Tinh, giáo viên hỏi xem chuyện gì xảy ra và nhanh chóng đưa các bạn nhỏ tới phòng y tế của trường.
Vết thương của Tiểu Tinh Tinh không nghiêm trọng nhưng bác sĩ của trường cũng không dám lơ là, xịt thuốc lên vết thương và xoa giúp cô bé một lúc.
Sau khi kết thúc, nhìn thấy hai cậu bé chờ đã lâu, bác sĩ khen ngợi: “Hai cậu nhóc này là học sinh mới đúng không? Sao trước đây chưa từng gặp nhỉ? Trông hai đứa đáng yêu quá, nhất định sau này sẽ hại nước hại dân lắm đây! Hơn nữa...Trông cũng khá giống cô nhóc này, không phải mấy đứa là anh em đấy chứ?”
Nghe thấy lời này, Triều Triều và Mộ Mộ không khỏi nhìn nhau, sau đó ngầm hiểu nhìn về phía Tiểu Tinh Tinh ở bên cạnh.
Hai cậu nhóc không ngạc nhiên lắm vì dù sao Tiểu Tinh Tỉnh cũng có cùng ba với bọn họ.
Anh em cùng cha khác mẹ giống nhau cũng không có gì lạ.
Người khác đều nói rằng đường nét trên gương mặt của bọn họ không giống mẹ.
Tiểu Tinh Tinh cũng nhìn về phía hai anh trai nhỏ, cô bé tự hỏi trông giống nhau sao?
Sau khi bác sĩ ở trường chữa trị vết thương cho Tiểu Tinh Tinh, giáo viên đưa ba bạn nhỏ về lớp.
Khi đến lớp học, Tiểu Tinh Tinh đi theo phía sau họ như một cái đuôi nhỏ.
Khi đến chỗ ngồi của mình, cả ba lần lượt ngồi xuống.
Triều Triều và Mộ Mộ tưởng rẵng nhiệm vụ của bọn họ sẽ kết thúc ở đây nhưng bọn họ không ngờ rằng trong khoảng thời gian tiếp theo, chỉ cần đến giờ ra chơi, bọn họ đi đâu thì cô bé câm sẽ theo tới đó.
Không thể thoát khỏi cái đuôi này!
Hơn nữa trong giờ học, cô bé câm luôn nhìn lén bọn họ.
Mấy lần như vậy, Triệu Triệu không nhịn được nữa cau mày nhìn cô bé: “Sao em cứ nhìn bọn anh thế?”
Giọng điệu bình thường nhưng không có quá nhiều cảm xúc, thậm có chút lạnh lùng.
Tiểu Tinh Tinh bị cậu bé làm cho giật mình. Trong chốc lát, cô bé rời ánh mắt sang chỗ khác nhưng mấy giây sau lại nhìn sang.
Triều Triều cau mày.
Cậu bé muốn hạ quyết tâm không quan tâm nữa nhưng cô bé câm lại nhìn bọn họ với ánh mắt vô cùng đáng thương!
Cậu bé muốn cô bé tránh xa bọn họ ra thì thấy Tiểu Tinh Tỉnh lại bắt đầu viết vào sổ.
“Em muốn làm bạn với các anh.”
Một lúc sau, Tiểu Tinh Tinh giơ cuốn sổ lên che nửa dưới khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt sáng ngời.