Khi đến trường mẫu giáo, giáo viên nhìn thấy năm người bọn họ đồng thời xuất hiện, vẻ mặt vui mừng nhưng lại có chút xấu hổ: "Mẹ Triều Triều..."
Cho dù lúc trước đuổi học hai đứa nhỏ là lời của Phó Vi Trữ, nhưng giáo viên ít nhiều gì cũng cảm thấy xấu hổ và muốn xin lỗi cô.
Giang Nguyễn Nguyễn cười ngắt lời cô: “Triều Triều và Mộ Mộ lại làm phiền cô giáo nữa.”
Cô giáo nhanh chóng gật đầu: “Đó là chuyện tôi nên làm, hơn nữa hai đứa nhỏ này cũng rất ngoan ngoãn, không cần tôi lo lắng gì nhiều.”
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Còn nữa, hai ngày nay tâm trạng của Tiểu Tinh Tinh không được tốt, sẽ khó giao tiếp với mọi người, làm phiền cô giáo quan tâm con bé nhiều hơn chút."
Cô cũng không trực tiếp nói thẳng bệnh tự kỷ của Tiểu Tỉnh Tinh ra.
Dù sao, cũng không biết đến cuối cùng cô bé có nghe được không, nếu để cô bé nghe thấy có thể sẽ cảm thấy tổn thương.
Cô giáo cũng gật đầu đồng ý.
Triều Triều và Mộ Mô một trái một phải ôm em gái, hướng về mẹ mà cam đoan: “Chúng con cũng sẽ chăm sóc tốt cho em gái, nhất định sẽ không để người khác ức hiếp em ấy!”
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười sờ sờ đầu bọn họ.
Mắt thấy cũng gần đến giờ vào lớp, cô giáo đang định dẫn ba đứa nhỏ vào lớp thì thấy Giang Nguyễn Nguyễn vẫn đang đứng đó, ở đăng sau cô là Lệ Tổng đứng như một vị phật khổng lồ.
Gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Lệ Bạc Thâm, trong lòng cô giáo như thắt lại: “Các người... còn có chuyện gì sao?”
Giang Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng cười: “Tôi có chút lo lắng, tôi muốn xem một lát, không biết có ảnh hưởng đến giờ lên lớp của cô giáo không?"
Có Lệ Bạc Thâm bên cạnh, cô giáo tự nhiên không dám từ chối, vội vàng dẫn người vào phòng học.
Giang Nguyễn Nguyễn tìm một góc ngồi xuống.
Một lúc sau lại nhìn thấy Lệ Bạc Thâm ngồi xuống bên cạnh, cô giáo không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Hai người yên lặng ngồi trong góc nhìn xem các bạn nhỏ chơi trò chơi.
Giáo viên vì để Tiểu Tinh Tinh cảm thấy dễ chịu hơn, nên đã cố tình để cô bé vào vị trí trung tâm, có Triều Triều và Mộ Mộ dẫn dắt, bọn trẻ đồng loạt xem Tiểu Tinh Tinh trở thành linh vật, từng người từng người một lần lượt đến giao tiếp với cô bé.
Từ đầu đến cuối Tiểu Tinh Tinh vẫn luôn cúi đầu, không có chút phản ứng nào.
Sau một vài lần, tâm trạng của bọn trẻ dần trở nên sa sút.
Nhìn bọn họ chơi trò chơi, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy lo lăng.
Cô vốn tưởng rằng để cô bé trở về môi trường quen thuộc sẽ giúp ích cho cô bé về mặt tinh thần, nhưng không ngờ hình như không có tác dụng gì cả.
Tuy nhiên, sau vài ván chơi, Tiểu Tinh Tinh tuy vẫn không có biểu cảm gì, nhưng dường như cô bé nhận ra Triều Triều và Mộ Mộ nên luôn ở bên cạnh họ, khi họ chơi với cô bé, đôi mắt của cô bé cũng sẽ đảo quanh.
Sau khi quan sát được một giờ, Giang Nguyễn Nguyễn lại nhìn sang đồng hồ, ý thức được đã đến lúc phải đến viện nghiên cứu, mặc dù vẫn có chút lo lắng nhưng cô vẫn đứng dậy rời đi.
Lệ Bạc Thâm cũng không ở lại lâu.
Sau một ngày bận rộn ở viện nghiên cứu, Giang Nguyễn Nguyễn thấy đã đến giờ tan học nên cô tức tốc chạy đến cổng trường mẫu giáo chờ đợi.
Lúc vừa đến cổng trường mẫu giáo, lại nhìn thấy người đàn ông đó đã đợi sẵn ở đó.
Mấy người bọn họ lên xe của Lệ Bạc Thâm. Mộ Mộ cười hì hì mà kéo tay áo mẹ.
Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu nhìn qua, chỉ nhìn thấy cậu bé cười đến mặt mày cong cong, không biết tại sao bé lại vui mừng như vậy.
“Mẹ ơi, buổi trưa hôm nay sau khi ngủ trưa xong, em gái không biết có phải gặp ác mộng hay không, thức dậy liền khóc, giáo viên và các bạn có dỗ dành như thế nào cũng vô ích. Cuối cùng, vẫn là con và anh trai đã dỗ dành em ấy. Mẹ nói xem có phải em ấy đã nhận ra bọn con không?”