Thấy họ rời đi, Lệ Bạc Thâm cũng sải bước theo họ.
Lối ra không khó tìm, chỉ là vừa rồi Giang Nguyễn Nguyễn sợ đến mức mất đi lý trí, chạy vòng vòng rồi mới lạc đường.
Bây giờ đã bình tĩnh lại, chỉ một lúc sau, bọn họ đã đi ra khỏi ngôi nhà ma.
Ánh nắng chói chang chiếu vào mặt, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi có chút choáng váng.
Lệ Bạc Thâm đi theo sát phía sau, ánh mắt hắn khóa chặt lêm người cô.
Cả hai đều có suy nghĩ khác nhau.
Thấy bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, Tịch Mộ Vi kéo Giang Nguyễn Nguyễn sang một bên, thấp giọng ghé vào tai cô, hỏi: "Có chuyện gì thế? Hắn nhờ cậu giúp gì vậy?”
Giang Nguyễn Nguyễn phục hồi lại tinh thần, cô vô thức liếc nhìn người đàn ông cách đó không xa, chỉ thấy giữa hai lông mày của người đàn ông đó tràn ngập sự lo lắng và vô cùng lo lắng.
Lại nghĩ đến những gì mà Lệ Bạc Thâm đã nói trong ngôi nhà ma vừa rồi.
Xem ra, trông không giống như hắn đang nói dối.
Nghĩ tới đây, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi lo lắng cho Tiểu Tỉnh Tỉnh.
Lúc trước cô cho răng Tiểu Tỉnh Tinh là con của Lệ Bạc. Thâm và Phó Vị Trữ cho nên cô tự dặn mình không thể thích cô bé, hiện tại biết cô bé không có quan hệ gì với Phó Vi Trữ, cô chỉ cảm thấy đau lòng cho cô bé ấy.
“Không có gì, có chút chuyện riêng thôi” Giang Nguyễn Nguyễn nhếch môi cười với bạn thân.
Sắc mặt Tịch Mộ Vi vẫn còn nghi hoặc.
Giữa hai người họ còn có chuyện riêng gì nữa chứ? Làm thế nào mà Lệ Bạc Thâm có thể tìm thấy nơi này?
Đang định hỏi tiếp thì cô lại thấy Giang Nguyễn Nguyễn rời khỏi cô, đi về phía người đàn ông đối diện.
Tịch Mộ Vi càng thêm hoang mang.
Nhìn thấy người phụ nữ đi về phía mình, Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày, định mở miệng tiếp tục nhờ cô giúp đỡ.
Thì Giang Nguyễn Nguyễn đã mở miệng nói: "Tôi đi với anh một chuyến vậy."
Lời vừa dứt, Lệ Bạc Thâm liền thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cảm ơn: "Cảm ơn."
Quyết định mau mau đi xem tình trạng của Tiểu Tinh Tinh, Giang Nguyễn Nguyễn đón hai đứa nhỏ từ chỗ của Tịch Mộ Vị, nói với bạn thân: “Cậu về trước đi, tới dẫn bọn nhóc đi một chuyến."
Cô biết rõ Tiểu Tinh Tinh cũng rất phụ thuộc vào hai đứa nhỏ nhà mình nên nếu cô dẫn theo bọn nhóc, chắc hẳn cũng có chút tác dụng nào đó.
Tịch Mộ Vi không hỏi thêm câu nào nữa, nhìn bốn người họ rời đi như một gia đình.
Lúc bọn họ đến đây chỉ lái một chiếc xe, nên đành để lại xe cho Tịch Mộ Vi, sau khi ra khỏi khu vui chơi, Giang Nguyễn Nguyễn bế bọn nhỏ lên xe của Lệ Bạc Thâm.
Lộ Khiêm đã ở trong xe chờ sẵn, nhìn thấy bọn họ lên xe, anh ta chậm rãi khởi động xe, hưởng về phía trang viên nhà họ Lệ mà chạy đi.
Trên đường đi, Lệ Bạc Thâm nói ngắn gọn về tình trạng của Tiểu Tinh Tinh với Giang Nguyễn Nguyễn và quá trình điều trị trong những năm qua.
Nghe tin cô bé mắc bệnh tâm thần khi còn nhỏ và những thăng trầm mà cô bé đã phải trải qua trong mấy năm rồi, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy đau lòng.
Hơn nữa, theo lời của Lệ Bạc Thâm, lần này bệnh của Tiểu Tinh Tinh nghiêm trọng hơn mấy lần trước nhiều.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn thậm chí còn cảm thấy có chút áy náy.
Nếu biết tình trạng của cô bé này nghiêm trọng như vậy, cô sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt cô bé rồi.
Lục Cảnh Ngự vẫn đang đợi trên lầu, vì bị Tiểu Tinh Tinh phản kháng nên anh ta chỉ có thể mở cửa, đứng ở ngoài cửa nhìn chăm chăm vào cô bé để ngăn cản cô bé làm chuyện gì đó nguy hiểm.
Nhìn thấy bốn người xuất hiện, Lục Cảnh Ngự hơi nhướng mày, gật đầu với Giang Nguyễn Nguyễn: “Giang tiểu thư”
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu đáp lại, tâm trí đều hướng về Tiểu Tỉnh Tinh: “Tiểu Tinh Tinh đâu? Để tôi đi xem xem."
Nghe vậy, Lục Cảnh Ngự giơ ngón tay chỉ vào góc phòng.