Gần một tiếng sau, Lục Cảnh Ngự mệt mỏi đi ra khỏi phòng.
Vì làm Tiểu Tinh Tinh phản ứng lại, anh ta gần như đã dốc hết toàn bộ sức lực nhưng cuối cùng vẫn không đạt được hiệu quả như mình mong muốn.
"Thế nào rồi?" Lệ Bạc Thâm lo lắng hỏi.
Lục Cảnh Ngự lắc đầu: "Tinh Tinh đã hoàn toàn khép kín mình lại, con bé không muốn giao tiếp với người khác, cho dù là tớ con bé cũng kháng cự. Có lẽ là do bị kích thích, trừ khi tìm được nguồn kích thích, mới có thể giải quyết tình trạng này."
Nghe vậy, sắc mặt Lệ Bạc Thâm hơi ngưng đọng.
Lục Cảnh Ngự không để ý đến sự bất thường của hắn, nghiêm túc hỏi: "Có phải gân đây Tỉnh Tinh đã gặp phải chuyện gì làm tâm trạng thay đổi không?"
Cảnh tượng cô bé mở miệng nói chuyện vì Giang Nguyễn Nguyễn vào buổi sáng chợt xuất hiện trong đầu Lệ Bạc Thâm, rõ ràng đáp án chỉ có một cái này.
Lệ Bạc Thâm im lặng vài giây rồi kể lại những gì đã xảy ra lúc sáng.
Nghe nói người phụ nữ kia thật sự có thể khiến cảm xúc của Tiểu Tinh Tinh dao động lớn như vậy, Lục Tĩnh Vũ không khỏi kinh ngạc nói: "Có lẽ, người phụ nữ đó là gốc nguồn gốc của chuyện này, nếu cô ấy có thể đến đây, có lẽ tình hình của Tiểu Tinh Tinh sẽ cải thiện."
Để người phụ nữ kia xuất hiện trước mặt Tiểu Tinh Tinh lần nữa.
Lệ Bạc Thâm nghĩ đến bóng dáng dứt khoát rời đi lúc sáng, đôi mày lập tức khó chịu nhăn lại: "Tôi biết rồi, tôi sẽ đi nói chuyện với cô ấy, cố gắng nhờ cô ấy đến một chuyến."
Lục Cảnh Ngự gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyên không biết gì về tình huống của Tiểu Tinh Tinh.
Sau khi rời khỏi trường mẫu giáo, không biết có phải vì lời nói của Lệ Bạc Thâm, tâm trạng của cô hoàn toàn không thể bình tĩnh lại.
Nhớ lại thì giọng điệu và vẻ ngoài của người đàn ông đó trông không giống giả vờ chút nào.
Nhưng mà lý trí nói cho cô biết, chuyện này chắc chắn có dính líu tới Lệ Bạc Thâm.
Cho đến khi về nhà, tâm trạng Giang Nguyễn Nguyễn vẫn rất nặng nề, tuy nhiên, vì lo hai đứa nhỏ sẽ nhận ra cho nên cô chỉ có thể cố gắng ép mình bình tĩnh lại.
Hai đứa nhỏ cũng đã sớm bình tĩnh lại, khi thấy cô bước vào cửa, chúng ngoan ngoãn chạy tới chào đón: "Mẹ, thủ tục đã hoàn tất chưa?"
Giang Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu, thậm chí còn nhắc tới chuyện gặp Tiểu Tinh Tinh: "Xong rồi, mẹ cũng giúp các con tạm biệt em gái rồi."
"Cảm ơn mẹ!" Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.
Giang Nguyễn Nguyễn sờ sờ đầu bọn họ, cuối cùng trong lòng vẫn cảm thấy có chút an tâm.
Ở bên kia, Tịch Mộ Vi nhìn thấy ba người bọn họ cùng giả vờ, cô cũng đau lòng không thôi, đồng thời càng lúc càng bất mãn với Lệ Bạc Thâm.
Hai đứa nhỏ nắm tay dắt mẹ ngồi xuống ghế sofa, hào hứng đề nghị: "Mẹ, nhân lúc bọn con không cần đến trường mẫu giáo nữa, hơn nữa cũng chưa đăng ký các lớp khác, bọn con có thể nghỉ ngơi một thời gian được không?"
Giang Nguyễn Nguyễn hơi do dự một chút.
Tịch Mộ Vi nhìn thấu suy nghĩ của hai đứa nhỏ, nhanh chóng lên tiếng hùa theo: "Tớ cũng lâu rồi không đi chơi, vừa hay hôm nay tớ đã xin nghỉ rồi, chúng ta đi cùng nhau đi ha?"
Thật sự hôm nay Giang Nguyễn Nguyễn cũng không có tâm trạng đến viện nghiên cứu, ở đó cũng không có gì cần cô gấp, cho nên do dự một hồi cô vẫn nói lời đồng ý.
Bốn người họ chuẩn bị đơn giản một chút liền khởi hành đến phim trường.