Sau khi biết được sự thật, hai đứa nhỏ nói lời tạm biệt với Tịch Mộ Vi xong liền ỉu xìu ủ rũ trở về nhà.
Tịch Mộ Vi không ngờ rằng cô ấy lại bất cẩn đến mức nói ra sự thật như vậy, thấy hai đứa nhỏ buồn bã, cô ấy vội vàng xin nghỉ và đi cùng với bọn nhóc.
Lúc này Triều Triều và Mộ Mộ vô cùng thất vọng.
Ở bên nhau được một khoảng thời gian, bọn họ nghĩ răng có lẽ cha đã không còn ghét bọn họ mình nữa.
Vậy mà, cha thực sự đã yêu cầu trường mẫu giáo đuổi học bọn họ
Xem ra, bọn họ đã suy nghĩ sai rồi, cha vẫn ghét họ.
Gặp cú sốc bất ngờ, đôi mắt của Mộ Mộ không khỏi đỏ lên, cậu bé dùng đôi tay nhỏ bé nằm lấy vỏ sofa, miệng mím lại thành một đường thẳng vì ủy khuất.
Triều Triều cũng buồn bã không kém, nhưng so với em trai mình thì cậu bé có vẻ điềm tĩnh hơn.
Nhìn thấy Mộ Mộ buồn đến mức sắp khóc, cậu bé cũng cố nghiêm mặt an ủi: "Đừng buồn vì người đàn ông đó, ông ấy không thích chúng ta, chúng ta cũng không thích ông ấy. Hơn nữa, có vẻ như mẹ không muốn chúng ta biết chuyện này nên chúng ta hãy giả vờ như chưa biết gì đi, đừng để cho mẹ lo lắng.”
Mộ Mộ khit mũi một cái, lặng lẽ gật đầu.
Cùng lúc đó, Giang Nguyễn Nguyễn đã xong xuôi thủ tục thôi học cho hai cậu bé, mới vừa đi ra khỏi trường mẫu giáo thì tình cờ lại gặp Lệ Bạc Thâm đang đưa Tiểu Tinh Tinh đến trường.
Nhìn qua thấy vẻ mặt Tiểu Tinh Tinh rất không vui, bĩu môi tùy ý người đàn ông dẫn về phía này.
Bắt gặp ánh mắt của cô, đôi mắt của cô bé sáng lên, dường như đang mong đợi điều gì đó.
Lòng Giang Nguyễn Nguyễn thoáng dịu lại, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh thì lập tức lại trầm xuống.
Hai người rất nhanh chóng đi đến trước mặt Giang Nguyễn Nguyễn.
Tiểu Tinh Tinh đáng thương näm lấy vạt váy của Giang Nguyễn Nguyễn, háo hức ngước mắt nhìn cô, như đang chờ đợi cô nói gì đó.
Giang Nguyễn Nguyễn im lặng vài giây, vẫn là giật lại vạt váy từ trong tay cô bé, lùi lại hai bước, mở rộng khoảng cách giữa hai người: “Về sau, Triều Triều và Mộ Mộ sẽ không đến đây nữa, sau này con... ở một mình phải biết chăm sóc bản thân, hòa hợp với những đứa trẻ khác nha."
Nói xong, nhìn ánh sáng trong mắt cô bé dần dần biến mất, Giang Nguyễn Nguyễn không đành lòng mà dời ánh mắt đi, bình tĩnh nói: "Dì phải đi làm, dì đi trước nhé.”
Vừa nói xong, cô đã đi ngang qua họ.
Nhưng lúc đi đến bên cạnh người đàn ông, cổ tay cô đã bị một bàn tay to lớn tóm lấy.
Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông với vẻ mặt vô cảm: "Lệ tổng, còn có chuyện gì sao?"
Lệ Bạc Thâm cau mày thật sâu: “Việc đuổi học hai đứa nhỏ, không phải ý của tôi, quả thực cô đã hiểu lầm rồi."
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn mỉa mai nói: “Chuyện đã đến nước này rồ tổng vẫn muốn bào chữa cho mình, nên tôi đây không ngại nghe anh viện ra những lý do khác. Lệ tổng đây muốn đem chuyện này đổ lên đâu ai khác nữa sao?"
Lệ Bạc Thâm không chú ý đến giọng điệu của cô, trầm giọng trả lời: "Tôi đã nhờ Lộ Khiêm kiểm tra, chuyện này là do Phó Vi Trữ tự tiện đưa ra quyết định, bởi vì mệnh lệnh trước đó của tôi, nên hiệu trưởng đã nhầm lẫn tưởng rằng tôi đã đồng ý. Mới...”
Nói đến đây, Lệ Bạc Thâm cảm thấy có chút hối hận.
Tối hôm qua khi biết được chuyện này, hắn càng cảm thấy hối hận về suy nghĩ trước đây của mình, nếu không phải lúc trước hắn nói lời kia, hiệu trưởng đã không hiểu lầm.
Hắn muốn chuộc lỗi nên buổi sáng hôm hắn cố ý đến đây. để kiểm tra tình hình.
Không nghĩ tới lại gặp được người phụ nữ này ở đây.
Tiểu Tinh Tinh sửng sốt vài giây, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi, cô bé lo lắng mà hất tay cha mình, chạy theo xe của Giang Nguyễn Nguyễn.
Cô bé có cảm giác rằng sau lần này người dì xinh đẹp rời đi, có thể cô sẽ thực sự không bao giờ gặp lại được nữa.
Nghĩ tới đây, Tiểu Tỉnh Tinh rất bất an, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Vô tình, cô bé giãm phải một hòn đá trên mặt đất, không vững mà ngã xuống đất. .